Cơ thể Mộ Mẫn Loan rơi vào lòng anh, đây là tư thế ngủ mà cô thích nhất: Mộ Mẫn Loan luôn thiếu cảm giác an toàn, cho nên mỗi lần ngủ cạnh Tô Duy Nam, cô sẽ luôn cuộn mình thành một đống, chỉ hận không thể dính chặt vào người anh.
Giống như thể chỉ có thế mới khiến cho cô an tâm hơn một chút.
Nhưng Mộ Mãn Loan lại không hề biết rằng, cô càng như vậy càng khiến người ta đau lòng hơn.
Tô Duy Nam thu tay lại, cúi đầu thỏa mãn hôn khẽ lên mặt cô một cái: “Ngủ ngon!”
Trong giấc ộ Mãn Loan nghe được có một giọng nói vô cùng dịu dàng nói nhẹ bên tai, cô thỏa mãn nhếch môi lên, cọ cọ trong lòng người kia một cái, giấc ngủ càng thêm sâu.
“Làm sao đây? Sao chị ấy còn chưa tỉnh?”
Giọng Tô Lam vô cùng sốt ruột.
“Hay là em ghim cho chị ấy mấy châm xem thử?”
“Rõ ràng tối qua đã tỉnh rồi, sao sáng sớm nay lại không tỉnh lại nữa”
Quan Triều Viễn nhíu mày: “Hôm qua mưa to gió lớn, đến trưa thì đường núi ở đây mới có thể thông lại được, giờ chúng ta muốn đi cũng chưa chắc có thể đi được thuận lợi, em muốn châm cứu cho cô à? Nhưng em có mang kim châm đi đâu, châm thế nào được?”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Tô Lam sốt ruột quay đầu nhìn về phía Tô Duy Nam: “Anh à, tối qua có xảy ra chuyện gì không?’ Tô Duy Nam nghẹn họng không nói được gì, có thể xảy ra chuyện gì được kia chứ, chỉ là anh từ chối yêu cầu của Mộ Mãn Loan mà thôi.
Nếu đó là nguyên nhân khiến cô hôn mê bất tỉnh lần hai, thì Tô Duy Nam hận chết đi được.
Anh nhìn Mộ Mẫn Loan thật lâu, cuối cùng quyết định ngồi xuống bế cô lên.
“Anh à, anh muốn đi đâu vậy?” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Cho dù đường núi không đi được anh cũng phải nghĩ cách xem thử có thể đưa cô ấy đi được không?”
Sau khi nói xong, Tô Duy Nam xoay người đi ra cửa.
Chỉ là anh còn chưa kịp bước được mấy bước, đột nhiên anh cảm giác được người trong lòng khẽ cựa quậy.
Tô Lam là người đầu tiên phát hiện ra Mộ Mẫn Loan có động tĩnh, cô vui mừng thốt lên: “Anh, đợi chút đã”
Bước chân Tô Duy Nam dừng lại, anh cúi đầu nhìn người trong lòng mình, không ngờ.
Mộ Mẫn Loan lại mơ màng hừ hừ hai tiếng, sau đó cứ thế mở mắt ra.
Cô bất giác đưa tay lên dụi mắt, lúc này Mộ Mẫn Loan mới nhận ra mình không còn nẵm trên giường nữa mà lại ngủ trong lòng Tô Duy Nam.
Hơn nữa xung quanh ai nấy đều nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng quỷ dị.
Trong lòng Mộ Mẫn Loan bỗng thót lên, cô kinh ngạc ngẩng đầu hỏi mọi ngườ “Mọi người sao vậy? Sao ai nấy lại nhìn chăm chăm em như vậy là sao?”
Quan Triều Viễn: “..”