“Còn nữa, bây giờ bán hàng trên mạng rất phát triển, chúng ta có thể thay đổi cách thức một chút, bán trực tiếp, nếu có người muốn làm đại lý, đại lý đặc biệt, đại lý cấp một, đại lý cấp hai, cứ thế phát triển tiếp, không chỉ có thể kiếm một khoản phí đại lý, mà rượu cũng sẽ bán được nhiều hơn, đến lúc đó đại lý vì kiếm tiền, cũng sẽ ra sức tuyên truyền, chúng ta không những không có tiền tiêu, mà còn kiếm được một khoản!”
Vương Vãn Hương liền vỗ tay khen hay!
“Chao ôi, không hổ là Vân Vân nhà chúng †a, nghĩ xa như thế! Mẹ và bố con cộng lại cũng không so được với một mình con!”
Tô Nhược Vân cười.
“Được rồi, bố, mẹ, mai con liền gom tiền rồi sai người đưa qua cho bố mẹ, tiếp đó liền làm theo cách con nói, rượu nhà chúng ta nhất định không có vấn đề gì”
Vương Vãn Hương cười đến mức mát híp thành một đường chỉ, dường như đã nhìn thấy bọn họ lại quay lại thời kỳ phong quang trước kia.
“Vậy con đi trước đây, tối con còn có việc nữa”
Tô Nhược Vân đứng dậy, cầm túi của mình.
“Vân Vân, con thật sự không ăn chút nào sao?”
“Không ăn nữa!”
Tô Nhược Vân vấy tay rồi rời đi, ngồi lên xe mà công ty phái đến cho cô ta.
Cô ta cực kì để ý chuyện này.
Cách nghĩ của cô ta và Vương Vấn Hương khác nhau, sinh con là thứ yếu, có thể khiến nhà Mộ Dung thay đổi cách nhìn về cô ta mới là quan trọng.
Trước tiên, cô ta phải trở nên nổi tiếng, trở thành ngôi sao cực kì lóa mắt, sau đó, nhà mẹ đẻ cũng phải trở thành chỗ dựa vững chắc, tuyệt đối không thể khiến nhà Mộ Dung coi thường.
Như vậy, chỗ đứng của cô ta trong nhà Mộ Dung mới ngày càng vững chắc.
Tô Lam, chúng ta chờ mà xeml Ngày hôm sau, Tô Lạc Vân liền đưa 10 triệu tiền tích góp đưa hết cho Tô Khôn, đồng thời mời hai người có kinh nghiệm bán hàng đến chỉ dạy cho Tô Khôn, còn mời nhà thiết kế thiết kế lại bao bì rượu.
Tô Lam ở nhà cũng cực kì chán, nhớ tới lời của Từ Tinh Như, gần đây cô phải đăng weibo nhiều một chút, tương tác với người hâm mộ.
Quan Triều Viễn đang bận trong thư phòng, Tô Kiêm Mặc lại đi chơi, chỉ có một mình cô rảnh đến phát chán.
Như Ý ngồi dưới chân cô, lè lưỡi nhìn chäm chằm cô.
“Như Ý, xem ra chỉ có em ở với chị”
Nhìn Như Ý, Tô Lam bỗng nghĩ ra một cách, cô ôm Như Ý chụp vài tấm ảnh, bắt chước theo biểu cảm của Như Ý.
Như Ý cũng lanh lợi, dường như biết chụp ảnh cho mình, biểu cảm cái nào cũng khác lạ.
Tô Lam nhìn đống ảnh, không nhịn được mà buồn cười.
Cô liền ghép chín bức lại, đồng thời viết cap: Như Ý, Như Ý, theo tâm nguyện của ta, mau mau hiển linh!
Tấm ảnh ghép này vừa tung ra, lập tức xuất hiện một lượng lớn người hâm mộ.
Có người hâm mộ hỏi: Chú chó này tên là Như Ý sao?
Tô Lam trả lời: Đúng vậy, nó tên là Như Ý, là chó của tôi!