Tô Lam không nhịn được bật cười “Chị mới đi ra ngoài được hai tiếng thôi, cậu có cần khoa trương như vậy không.”
Cô lại liếc nhìn đồng hồ trên tường, đúng hai giờ.
vietwriter.vn
“Tôi không đến muộn phải không?”
Đương nhiên những lời này của cô là nói cho Quan Triều Viễn đang nằm trên giường bệnh nghe.
Tuy nhiên, áp suất không khí xung quanh Quan Triều Viễn quá thấp, anh căn bản là không muốn nhìn thẳng vào cô.
Anh cúi đầu hờ hững lật cuốn tạp chí đang muốn rách bươm ra tới nơi rồi.
Tân Tấn Tài vội vàng ở một bên hoà giải.
“Cũng không muộn, mới một giờ năm mươi tám phút, vẫn còn sớm hai phút.”
vietwriter.vn
“Xoẹt xẹt!”
Đây là âm thanh trong khi lật trang Quan Triều Viễn đã xé tờ tạp chí làm đôi.
Tân Tấn Tài chỉ cảm thấy da đầu tê dại, xấu hổ ho khan một tiếng.
“Chị dâu, chúng em đi trước nhé. Chị ở lại đây chăm sóc anh trai nha, tạm biệt”
Tô Lam gật đầu.
“Được rồi, mọi người vất vả rồi”
“Chị này thật là, còn khách khí như vậy với tụi em làm gì”
“Vậy ngày mai mọi người có tới nữa không?”
Lúc Tô Lam đưa mọi người ra tới cửa lại đột nhiên hỏi thêm một câu.
Tân Tấn Tài sững người một lúc: “Ngày mai?”
Tô Lam gật đầu, có chút ngượng ngùng.
“Là như vầy, ngày mai đoàn phim sẽ chọn diễn viên nam, tôi phải đi qua đó một chuyến”
“Tân Tấn Tài!”
Ngay lúc này, đầu giường bên kia đột nhiên bộc phát ra một tiếng gầm nhẹ đầy sự.
kiềm chế và tức giận.
Làm cho tất cả những người có mặt đầu bị giật mình.
Tân Tấn Tài vội vàng rướn cổ lên, mồ hôi đầm đìa nói vọng vào trong.
“Anh trai, em đang ở cửa thôi. Anh không cần hét to như vậy, em cũng có thể nghe thấy mà: “Ngày mai anh đến bệnh viện, em tìm hai người chăm sóc đặc biệt 24/24 đến luân phiên chăm sóc.”
Khi Quan Triều Viễn nói câu này, gân xanh trên trán đã bắt đầu nhảy loạn.
Chỉ cần là người liền có thể nhìn ra tâm tình bây giờ của anh khó chịu đến cỡ nào.
Thẩm Tư Huy gần như không cười nổi khi nhìn thấy bộ dạng phát cáu này của anh Người anh trai này!
Sau khi bị chấn thương, tại sao anh lại bám dính lấy vợ như thế này chứ!
Con thỏ nhỏ này của anh chính là một bác sĩ đấy.
Sau này sẽ tiếp xúc không ít với các bệnh nhân nam đâu.
Đây mới chỉ là một công việc bán thời gian thôi mà hũ giấm của anh gần như đã chứa không nổi rồi. Sau này biết phải làm sao bây giờ đây!
Chỉ có phản ứng của Tân Tấn Tài là hơi chậm.
Anh ta bối rối mơ hồ nhìn Quan Triều Viễn: “Anh trai, vết thương của anh hiện mới đang lành lại nên không thể cử động cơ thể nhiều được”