Như thể có một thứ gì đó rất quan trọng trong tim, bỗng nhiên bị ai đó khoét đi mất: Anh lao vào xe như điên, chỉ khi phát hiện cô nhóc của mình trên người vẫn có thắt dây an toàn, trái tim treo lơ lửng mới nhẹ nhàng được đặt xuống trong lòng.
Cô có thắt dây an toàn.
Tốt quá rồi, cô có thắt dây an toàn!
Kéo dây an toàn ra, Quan Triều Viễn ôm cô lên.
Anh vừa từ xe bước xuống thì nhìn thấy Cố Đức Hiệp cả người bê bết máu đang cố gắng bò dậy.
Chân phải của anh ta dường như bị chấn thương rất nghiêm trọng, máu chảy ra khắp.
mặt đất, quần tây bị nhuộm đỏ. Lần này gần như đứng cũng đứng không vững nữa rồi Vừa nhìn thấy Quan Triều Viễn, chân anh ta càng thêm run rẩy, mông ngã ngồi xuống dưới đất.
“Cậu Quan, xin hãy tha cho tôi.
Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn, ánh mắt như: muốn ăn tươi nuốt sống anh ta vậy.
Nhưng anh cúi đầu nhìn xuống người trong lòng mình.
Cô cũng chảy máu rất nhiều, cần phải lập tức đưa đến bệnh viện.
Vốn dĩ nghĩ rằng lần này nhất định sẽ chết không còn gì hoài nghỉ, nhưng vào lúc anh ta đang đợi chết, lại phát hiện Quan Triều Viễn ôm Tô Lam quay người hướng đến phía lâu đài mà đi.
Lúc này lưng anh thẳng tắp, giống như: một chiến sĩ đã tắm máu trong trận chiến.
Cố Đức Hiệp thở hắt ra, anh ta hầu như chỉ có thể lăn và bò để leo lên xe.
Nhanh chóng khởi động chiếc xe thương vụ đã bị đâm khác hẳn hoàn toàn, chạy đi mất.
Quan Triều Viễn cứ vậy mà ôm Tô Lam: đã hôn mê, bước thấp bước cao mà trở lại Anh cúi đầu, giọng nói cứng rắn: “Tô Lam, Tân Tấn Tài lập tức đến ngay thôi, nếu như em dám có chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho em đâu.”
Tô Lam đang hôn mê dường như nghe thấy lời đe dọa này, có chút bất an cử động thân thể.
Năm phút sau, bóng dáng của Quan Triều Viễn xuất hiện trước cổng lớn của lâu đài.
Trực thăng mà Lục Anh Khoa với Tân Tấn Tài điều khiển vừa mới đáp xuống Hai người thậm chí còn chưa kịp xuống trực thăng đã thấy Quan Triều Viễn ôm Tô Lam từ xa đi về phía này.
“Anh trai!”
“Ông chị Tân Tấn Tài cầm lấy hộp thuốc, nhanh chóng chạy qua.
Sau khi nhìn thấy Tân Tấn Tài, Quan Triều Viễn vốn hơi thở luôn luôn căng thẳng đột nhiên thả lỏng.
Anh chỉ cảm thấy một màu đen trước mắt sau đó ngã gục về phía trước.
“Anh trail”
Tân Tấn Tài với Lục Anh Khoa lập tức chạy đến, mỗi người đỡ một người.
Quan Triều Viễn với chút sức lực cuối cùng, siết chặt cổ tay Tân Tấn Tài: “Cứu cô ấy đi”
Sau khi nói xong, anh hoàn toàn ngất đi.
Tần Tấn Tài cảm thấy cổ tay mình vừa trơn lại vừa dính, anh ta cúi đầu nhìn liền sợ mất hồn mất vía. Chỉ thấy nửa người Quan Triều Viễn đầy máu, do anh mặc âu phục đen nên không thấy rõ ràng. Mà phía sau anh là một vệt máu dài mười mấy mét “Trời ạ!”
Cho dù Tân Tấn Tài là bác sĩ, nhìn thấy cảnh này vẫn sợ đến mức sắc mặt trắng bệch. Chảy nhiều máu như vậy, ít nhất là mất một nửa lượng máu trong cơ thể. Từ trước tới nay, Tân Tấn Tài không biết Tô Lam đối với Quan Triều Viễn mà nói, chính là ngay cả mạng mình anh cũng không màng nữa rồi “Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau nhanh chóng làm việc”