Quan Triều Viễn hôn rất gấp gáp, nhưng dường như lại không ngừng nhắc nhở bản thân phải dịu dàng hơn một chút, nụ hôn của anh liền chậm lại.
Anh khẽ cạy mở hàm răng của cô, nhanh chóng công thành chiếm đất trong miệng cô, thậm chí còn cắn lưỡi cô.
Hơi đau, nhưng lại có một cảm giác tê dại.
Dường như anh đang dùng nụ hôn này để nói với cô, cô là của anh!
“Sau này còn dám quay thứ này nữa, đánh gãy chân cô!”
“ừ”
“Để đền cho tôi, chờ cô xuất viện, đại chiến ba trăm hiệp với tôi”
“ừ”
Tô Lam ngẩng mạnh đầu lên, cái gì? Cô vừa đồng ý gì thế?
Thấy Quan Triều Viễn nhếch miệng cười xấu xa.
Cái tên khốn kiếp này! Vậy mà lại tính kế cô!
“Không được!”
“Cô đã đồng ý rồi”
“Anh thừa nước đục thả câu!”
“Thừa nước đục thả câu thì làm sao?”
Tô Lam tức đến mức không nói thành lời!
Bẫy cô, đều là đặt bẫy lừa cô!
Vì phía sau không còn cảnh quay thân mật, vì thế, Tô Lam kiên trì xem hết.
Dù sao cô đến xem phim là để xem xem chỗ nào mình còn làm chưa tốt, chỗ nào có thể làm tốt hơn nữa, là vì sự tiến bộ trong diễn xuất sau này.
Xem xong phim, ngày hôm sau, Tô Lam xem qua phòng vé hiện giời Tối qua, phòng vé của “Âm thanh hoa nở’ là một trăm năm mươi triệu!
Thật ra tối qua đi xem phim, cô đã phát hiện, tỷ suất lên sóng của “Âm thanh hoa nở” đã nhiều lên!
“Không lẽ anh lại động tay động chân gì nữa hả? Tối qua lại có một trăm năm mươi triệu!”