Trái tim người đàn ông này dường như tinh tế hơn cô tưởng.
Cô có chút bất an liếc nhìn Quan Triều Viễn: Chết cha, áp suất không khí trên cơ thể anh vẫn còn thấp như vậy.
“Cái đó…cậu Quan, tôi đến văn phòng trước…”
Chỉ là cô còn chưa nói hết lời, khuôn mặt nhỏ đột nhiên bị nhéo một cái.
Quan Triều Viễn nhìn cô với vẻ mặt không tốt lắm: “Xem ra tối hôm qua còn chưa khiến em không thoải mái, cho nên hôm nay em còn có sức cáu giận với tôi, hửm?”
Khuôn mặt của Tô Lam tiếp tục nóng bừng muốn nổ tung, gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường Cô kinh hãi mở to mắt nhìn Quan Triều Viễn, thậm chí còn tưởng răng mình đã nghe nhầm.
Khóe miệng Quan Triều Viễn gợi lên một vòng cung lạnh lùng, anh cúi đầu mổ vào môi cô: “Yên tâm, lần sau tôi nhất định sẽ làm cho đến lúc em không thoải mái thì thôi.”
Tô Lam gần như là chân tay cùng lúc, chạy trốn vào đồng hoang Vừa bước xuống xe, cô giống như là chạy chối chết.
Cho đến khi cô chạy vào học viện, cô mới dựa vào tường và thở hổn hển, vẫn còn bị sốc.
“Toang rồi toang rồi, hình như mình đã chọc tức anh chàng này rồi.”
Tô Lam kêu gào thảm thiết, bất lực che mặt.
“Tô Lam, sao cậu lại ngồi xổm ở đây, có phải có chỗ nào khó chịu không?”
Một giọng nói rõ ràng từ phía sau vang lên.
Tô Lam ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Lâm Thúy Vân mặc một bộ trang phục giản dị, buộc tóc đuôi ngựa cao, đi về phía mình.
*Thúy Vân, sao cậu cũng…”
Sau khi nhìn thấy Lâm Thúy Vân, Tô Lam tròn mắt ngạc nhiên.
Lâm Thúy Vân đắc ý bước tới, đưa tay.
véo má cô: “Tớ sớm đã nói với cậu rồi, chúng ta là chị em tốt. Cậu đừng có mà quên, Lan Ly không phải chỉ có khoa Trung Y, còn có khoa Biểu diễn nữa mà. Cậu có thể vào học chuyên sâu, tớ thì không thể à?”
Nếu không có lời nhắc của Lâm Thúy Vân, Tô Lam đã gần như quên mất: Mặc dù nhà của Lâm Thúy Vân rất giàu có, tính cách của cô ấy nói toạc ra thì cũng rất độc đoán.
Nhưng cô ấy có tam quan rất đúng đản, cô ấy là một tài năng hiếm có.
Khi còn học cấp 3, cô ấy từng đại diện cho trường tham gia các cuộc thi khiêu vũ quốc tế, còn đạt huy chương vàng.
Trong những năm gần đây, chính vì những thành tích xuất sắc của cô ấy trong môn khiêu vũ mà khoa biểu diễn của Lan Ly đã nhận sinh viên chuyển trường là cô ấy.
“Chúng ta đã bỏ lỡ bốn năm đại học rồi, bây giờ chúng ta phải bù lại.”
Lâm Thúy Vân móc vai Tô Lam, cười nói: “Nhưng tại sao cậu lại cau mày?”
“Ôi…” Tô Lam thở dài một hơi, “Vừa nãy hình như mình chọc tức Quan Boss rồi”
“Cái gì?”
Vừa nghe đến tên nam thần của mình, mắt của Lâm Thúy Vân sáng lên ngay lập tức.
Cô ấy nhanh chóng nhìn xung quanh bên ngoài đường: “Chẳng lẽ nam thần của tớ đến đây à? Ở đâu thế”
“Ai ôi, cậu đáng ghét chết đi được đấy, người ta đang nói nghiêm túc với cậu đó.”