Tô Lam âm thầm véo cánh tay của cô ta, ý bảo cô ta đừng quá lo lắng, sau đó mới quay người cầm lấy iPad ở cạnh Nguyễn Bảo Lan rồi đứng lên.
Ngón tay thon dài khẽ xoa mặt, bên trong liền truyền đến giọng nói của Nguyễn Bảo Lan: “Vị đại ca này, vừa rồi anh có nghe được cuộc nói chuyện của tôi hay không?”
Ánh mắt Tô Lam hạ xuống, vừa cúi đầu liền thấy iPad bên cạnh Nguyễn Bảo Lan đang phát tin tức “Đại Mộng Vô Song.”
“Thì ra là như vậy, bảo sao giọng nói vừa rồi rất giống với giọng nói của Nguyễn Bảo Lan. Dù sao thì giọng nói của Bảo Lan cũng to như vậy, người bên ngoài không muốn nghe cũng không được!”
Vào lúc anh ấy nói ra những lời này, Tô Lam tức giận trừng mắt nhìn anh †a một cái.
Đột nhiên anh ta hoàn hồn, vội ngậm chặt miệng lại.
Dường như anh ấy đã quên mất chuyện hiện tại Nguyễn Bảo Lan không thể mở miệng nói chuyện, bản thân anh ấy nói ra những lời như vậy không phải đang xát muối vào vết thương của cô ta hay sao?
Bản thân biết mình đã nói sau, trên mặt hiện lên vẻ hối lối, nở nụ cười: “Bảo Lan, cô cũng biết mà, tôi cứ mở miệng ra lại nói những lời không hay ho gì, thật ngại quá! Những lời tôi vừa mới nói, cô đừng giữ trong lòng!”
Khóe miệng Nguyên Bảo Lan hiện lên một nụ cười, thản nhiên lắc đầu.
Cho đến lúc này, Tô Lam mới phát hiện bóng dáng người luôn đứng ở cửa đã biến mất.
Nếu theo như những gì cô suy đoán, trước khi Phương Trí Thành mở cửa bước vào, Thẩm Tư Huy vấn luôn đứng trước cửa.
Nếu không phải cô linh động dùng iPad mở giọng nói của Nguyên Bảo Lan trong phim lên, chỉ sợ Thẩm Tư Huy cũng không dễ dàng bị lừa như vậy.
Nguyễn Bảo Lan dường như cũng nhận ra điều này, sau khi người đứng trước cửa phòng rời đi, hơi thở của sự lạnh lẽo cũng dần dần biến mất.
Nguyễn Bảo Lan nhìn Tô Lam bằng ánh mắt cảm kích.
Những ngày tiếp theo, Tô Lam thường xuyên kể cho Nguyễn Bảo Lan về một vài điều thú vị trong công việc, thi thoảng còn khiến cho cô ta nở nụ cười.
Tuy nhiên sau đó, Nguyên Bảo Lan lấy giấy cùng bút ra việt một dòng chữ.
Tô Lam cầm lấy tờ giấy, khi đọc được dòng chữ đó, sắc mặt có hơi thay đổi.
“Làm sao vậy?”
Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
Tô Lam sững sờ một lát, cầm chặt tờ giấy trong tay.
Thấy rằng Nguyên Bảo Lan đang muốn hỏi về nội dung cuộc phỏng vấn hợp tác giữa công ty điện ảnh Mq cùng công ty truyền hình.
Hai người liếc nhìn nhau, khuôn mặt của Nguyên Bảo Lan lộ ra sự xấu hổ.
“Có chuyện gì sao?”
Nguyễn Bảo Lan tiếp tục viết lên giấy.
“Không có gì, chỉ là tình huống nhỏ giữa chừng, không có gì đáng lo ngại, chúng tôi nhất định sẽ không để cô thất vọng, yên tâm đi!”
Tô Lam trấn an Nguyễn Bảo Lan khiến cô ta thở nhẹ một hơi, tuy nhiên những lời này vốn dĩ cũng chỉ đơn thuần là những câu an ủi.