Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan Triều Viễn ở trên nhìn xuống: “Cả một ngày.

hôm nay gọi anh là chú cảm thấy thế nào?”

Đầu Tô Lam căng như dây đàn: Anh chàng này cả ngày nay không có biểu hiện gì m: hóa ra là anh đang chờ đến lúc này để tính sổ với cô đây mà.

©ô bĩu môi: “Chú Lệ, chú đã nghe người ta nói thế này chưa? Ba tuổi là một khoảng cách thế hệ, chú hơn cháu sáu tuổi, vậy là có hẳn hai khoảng cách thế hệ. Gọi chú là chú thì có gì kỳ là sao?”

Nói xong, Tô Lam nhân cơ hội mở cửa xe.

Cô trực tiếp nhảy xuống xe, chạy thật nhanh vào trong biệt thự.

Quan Triều Viễn cũng ra khỏi xe.

Anh nhìn theo bóng lưng Tô Lam đang vội vàng chạy trốn, khóe miệng nhếch lên một đường cong.

Anh sải bước đi tới, theo sát sau lưng cô.

Ngay khi Tô Lam vừa mới bước vào cửa phòng ngủ chính, đã bị Quan Triều Viễn bắt lại, đẩy sát vào tường.

Một bầu không khí mê hoặc lan tỏa trong không gian giữa hai người đối diện, bốn mắt nhìn nhau.

“Vì nửa tháng nay tôi không đụng vào người em, làm cho em nghỉ ngờ năng lực của tôi ở một khía cạnh nào đó, nên em mới gọi tôi là chú, có phải như vậy không?”

Tô Lam mỉm cười, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh: “Không dám đâu.”

“Không dám sao?”

Quan Triều Viễn đè cô xuống và nheo mắt: “Tôi thấy em rất dám đây mà”

Tô Lam bị anh đè xuống như vậy, hai tay lại còn bị giam cầm, cô có chút lắng sốt sắng không giải thích được.

Quan Triều Viễn đe dọa trên đầu: “Về sau em còn dám gọi tôi là chú nữa không?”

Tô Lam ngoan ngoãn trả lời: “Không dám ạ Quan Triều Viễn tiếp tục cắn vào tai cô: “Vậy sau này, em phải gọi tôi là gì nhỉ?”

Khuôn mặt xinh xắn của Tô Lam đỏ bừng lên, trên trán xuất hiện lấm tấm những hạt mồ hôi nhỏ: “Chồng… già.”

Cô vừa mới nói hết câu, hai người lăn từ ngoài cửa vào ghế sô pha, rồi lại từ ghế sô pha lên giường.

Đã nhẫn nhịn suốt nửa tháng, mặc dù Quan Triều Viễn nóng lòng nhưng cũng rất nhẹ nhàng.

Một đêm nhẹ nhàng tràn trề sự sung sướng, Mãi cho đến khi đường chân trời hiện lên, bầu không khí trong phòng mới đần dần lắng xuống…

Khi Tô Lam tỉnh dậy, cô thân mình như bị một chiếc xe thấy toàn ớn cán qua Phần lưng dưới thậm chí còn đau hơn và không thể đứng thẳng lên được.

Cô buồn bực xoay người vào trong, cảm thấy vừa động đậy một chút thôi mà ở chỗ nào đó đã đau đớn vô cùng.

“Tên khốn kiếp này…

Cô nghiến răng nghiến lợi, xoay người chuẩn bị đứng dậy.

Đột nhiên, cô nhìn thấy Quan Triều Viễn vẫn đang nằm bên cạnh mình.

Tô Lam liếc nhìn đồng hồ treo trên tường: Đã mười một giờ rồi!

Đến giờ này rồi mà Quan Triều Viễn vẫn ngủ yên được như vậy sao?

Thực sự không giống với thói quen thường ngày của anh.

Chẳng lẽ do đêm hôm qua vất vả quá sao?

Nghĩ đến đây, Tô Lam lại không khỏi đỏ mặt.

Vì đã ăn chay hơn nửa tháng cho nên đêm qua Quan Triều Viễn không hề kiêng nể mà “ăn” cô sạch sẽ.

Tung hoành đến hai ba giờ sáng thì mới dừng Tô Lam nhìn vào hình bóng anh mờ ảo trong mắt, suy nghĩ định đứng dậy cũng bị xua tan Cô không muốn đánh thức anh, năm yên lặng bên cạnh anh Quan Triều Viễn đang chìm trong giấc ngủ mơ màng, hình như cũng nhận ra điều gì đó.
Giang đôi tay dài ra, anh ôm cô vào lòng.

Ghé sát vào lòng anh, Tô Lam nhanh chóng mơ mơ màng màng và lại chìm vào giấc ngủ.

Sau hơn hai mươi phút, Quan Triều Viễn ung dung tỉnh dậy.

Anh cúi đầu xuống, liếc nhìn đồng hồ đeo tay thấy đã hơn mười một giờ, không khỏi cau mày chửi rủa: “Chết tiệt”

Vốn dĩ hôm nay, theo lịch, có một cuộc họp cấp cao của tập đoàn Lệ Thiên dự kiến diễn ra vào lúc chín giờ ba mươi phút sáng, Nhưng bây giờ đã mười một giờ rưỡi rồi, muộn tận hai tiếng!

Trước đây cho dù anh có thức trằng đêm, chỉ cần năm nửa tiếng đồng hồ là khí chất lại dồi dào như bình thường.

Anh cúi đầu, liếc nhìn Tô Lam vẫn còn đang ngủ say.

Quan Triều Viễn cau mày thật chặt: Có lẽ nào Tô Lam thực sự nói đúng thật, anh đã trở thành một ông chú với thể chất kiệt quệ rồi hay sao?

Lần đầu tiên, Quan Triều Viễn thể hiện sự nghi ngờ sâu sắc về năng lực thể chất của mình Thế nhưng anh cũng không biết rõ nữa: Ngay cả một thanh niên mười tám, mười chín tuổi, hoạt động vất vả như vậy trong một đêm cũng không có khả năng kham nổi Quan Triều Viễn cẩn thận buông Tô Lam ra, tắm rửa nhanh nhất có thể, rồi ra khỏi cửa.

‘Vì đêm qua hai người đã hoạt động quá mạnh cho nên Tô Lam đã ngủ say đến hơn một giờ chiều mới tỉnh dậy.

Nếu Lâm Mộc không ở ngoài gõ cửa gọi cô thì có lẽ cô vẫn có thể ngủ tiếp được.

Trong vài ngày tới, ngoài giờ học, Tô Lam sẽ ở lại hỗ trợ đoàn làm phim hoàn thành công việc.

Cô phối hợp với Phương Trí Thành xem đi xem lại cái cảnh quay và kiểm tra xem có chỗ nào quay chưa được tốt thì cần phải quay lại một lần nữa.

Tô Lam mê man bận rộn suốt ba ngày.

Đến lúc gần tan làm, cô nhận được một cuộc gọi từ Quan Triều Viễn.

Lúc này, cô ấy đang họp cùng với Phương Trí Thành và một số đạo diễn khác.

Phương Trí Thành ngay lập tức kéo dãn người khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo.



Ánh mắt sắc lẹm của anh ấy nhìn vào điện thoại, thấy tên người gọi đến là Quan Triều Viễn, anh ấy lập tức xua xua tay với Tô Lam: “Cô đi trước đi.”

Tô Lam thấy hơi có lỗi, cười cười với bọn họ, sau đó đứng dậy và đi ra ngoài.

“Tan làm chưa?”

“Ừm, cũng vừa mới tan làm thôi.”

“Xuống đây đi.”

“Được”
Chương 2968



Khi Tô Lam thu dọn đồ đạc xong và đi xuống lầu, liếc mắt thoáng nhìn thấy người áo đen của Quan Triều Viễn đang đứng ở bên lề đường.

Tô Lam nhanh chóng đi đến, mở cửa xe, phát hiện một vài chiếc túi có quai xách đặt ở ghế đăng sau: “Những thứ này là gì vậy?”

Quan Triều Viễn nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: “Tối nay có tiệc rượu.”

Tô Lam ngạc nhiên thốt lên: “À đúng rồi, em quên mất’“

“Biết em quên, cho nên anh mới đem toàn bộ váy áo đến đây”

Quan Triều Viễn giọng nhàn nhạt, cũng không hề có ý trách móc.

Tô Lam liếc nhìn anh một lúc, đảm bảo rằng anh không khó chịu, lúc này mới ngượng ngùng lè lưỡi: “Đại Mộng Vô Song” sắp hoàn thành rồi. Sẽ có rất nhiều việc phải làm, nhiều nhất là trong tuần này, phải bàn giao công việc cho giai đoạn sau của bộ phim, sau đó thì em mới rảnh”

Khóe miệng Quan Triều Viễn nhếch lên: “Bà Quan đang lo lắng tôi sẽ khó chịu sao?”

Tô Lam vội vàng tới gần, làm nũng và hôn nhẹ lên má anh: “Cảm ơn anh Quan đã thông cảm”

Xe lại lên đường, chẳng mấy chốc đã đến khách sạn Hoàng gia Versailles.

Khách sạn Hoàng gia Versailles nằm ở gần Cục Xuất nhập cảnh, trang trí bên trong nhìn chung theo kiểu dáng phong cách châu Âu.

Ngoại trừ dùng để tổ chức một số hội nghị lớn, phần lớn thời gian nơi này dành để tiếp đón khách nước ngoài.

Sau khi đến khách sạn, Quan Triều Viễn thuê một phòng để Tô Lam thay quần áo.

Tô Lam có làn da rất đẹp.

Cái gọi là trang điểm của cô chẳng qua chỉ là kẻ chút lông mày và đánh tí son môi, vậy là xong.

‘Sau khi thay quần áo, cô buộc mái tóc dài đen nhánh sau gáy, để lộ vãng trán mịn màng.

Đeo một đôi khuyên tai phù hợp mà Quan Triều Viễn chọn cho cô, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Quan Triều Viễn đợi trong phòng khách chưa đầy mười phút.

Anh còn chưa đọc xong tin tức tài chính và kinh tế trong tờ báo trên tay, Tô Lam đã bước ra ngoài.

Đơn giản và nền nã nhưng lại cực kỳ có khí chất.

Quả nhiên, người phụ nữ của anh mặc thế nào cũng rất đẹp Quan Triều Viễn cười nhếch miệng nhè nhẹ: “Không tệ.”

Tô Lam cố ý liếc mắt, đi mấy bước đến bên cạnh Quan Triều Viễn: “Anh Quan, có phải gần đây anh đã tham dự quá nhiều tiệc rượu, gái đẹp cũng đã thấy rất nhiều, cho nên bà Quan chỉ có thế đạt tới mức độ không tệ thôi phải không?”

Đôi mắt của Quan Triều Viễn hắn lên một ý cười nhàn nhạt: “Vậy bà Quan mong tôi phải nói như thế nào?”

Tô Lam tiến lên phía trước một bước, chủ động ngăn cánh tay của Quan Triều Viễn, cực kỳ kiêu ngạo mở miệng: “Đương nhiên là nói, bà Quan là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng thấy. Trên đời này, không có số lượng kim cương đắt tiền nào quý bằng một phần triệu giá trị của bà Quan.”

Khóe miệng Quan Triều Viễn nhếch lên: “Quá là giả dối”

“Anh!”

Tô Lam trực tiếp tức giận: Bình thường khi phải biện hộ, lời nói của anh chàng này ngọt như mật.

Cô chủ động yêu cầu anh nói điều gì đó dễ nghe, anh lại làm ngược lại, hẹp hòi như vậy.

“Bà Quan là độc nhất vô nhị trong lòng tôi. Kim cương làm sao có thể so sánh với bà được?”

Chương 2969
Con mẹ nớ?!
Tô Lam trực tiếp đỏ bừng mặt vì lời nói của anh.
Cô giữ chặt cánh tay anh, cố tình quay mặt ra chỗ khác và nhỏ giọng, khẽ nó thầm: “Tính ra phản ứng của anh cũng nhanh lắm!”
Quan Triều Viễn nhìn cô, thấy vành tai của cô có chút hơi đỏ lên, anh cười hơi nhếch miệng, Tiệc rượu tối nay dự kiến chính thức bắt đầu lúc bảy giờ ba mươi phút.
Bữa tiệc rượu này đã mời rất nhiều người thành đạt ở thành phố Ninh Lâm tham gia, thậm chí có cả một số người có tên tuổi và người của công chúng.
Nhìn xung quanh, Tô Lam liếc mắt thoáng thấy Tư Vũ Chiến và Mộ Mẫn Loan đang đứng gần ban công.
Cô cau mày không được vui, kéo Quan Triều Viễn đi sang một hướng khác.
“Cô Âu đến rồi.”
Trong đám đông, đột nhiên có người hô to một câu.
Bữa tiệc rượu vốn dĩ đang tưng bừng náo nhiệt, trong chốc lát đã lắng xuống, yên lặng như tờ.
Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn, nhìn về phía cửa ra vào.
Cùng với tiếng bước chân thanh thúy, một bóng dáng cao, gầy, từng bước chân tao nhã bước vào.
Người phụ nữ trẻ đó không phải ai khác mà chính là người thừa kế mới của nhà họ Âu: Âu Mỹ Lệ.
Cô ấy mới chỉ có hai mươi sáu tuổi, nhưng cô đã làm được một chuyện, chỉ trong khoảng thời gian ba tháng ngắn ngủi, cô ấy đã kiểm soát toàn bộ nhà họ Âu trong tay mình, thực sự là một việc người ta không thể tưởng tượng nổi.
Chính vì vậy, khi cô ấy xuất hiện, hầu như mọi ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô ấy.
Không ngoại lệ, tất cả mọi người đều tỏ ra đặc biệt quan tâm đến cô.
Họ muốn xem, con gái nhà họ Âu lợi hại trong tin đồn ấy, có thực sự có ba đầu sáu tay hay không?
Nhưng khi cô ấy xuất hiện, mọi người chợt thấy: Người phụ nữ trước mắt họ có một khuôn mặt lai Tây và dáng người kỳ dị.
Thậm chí khí chất tỏa ra trên người cô ấy còn có chút yểu điệu, hoàn toàn không có dáng vẻ của một người phụ nữ mạnh mế gì cả.
Sau lưng cô ấy có ba vệ sĩ cao to vạm vỡ đi theo sau.
Trong một góc, ánh mắt Tô Lam lấp lánh: “Người kia chính là cô Âu sao?”
Quan Triều Viễn läc nhẹ chiếc ly rượu cao cố trong tay: “Không biết nữa?”
Tô Lam lắc đầu: “Em mới chỉ gặp qua cha của cô hôm nay là lân đầu tiên em nhìn thấp Ngay khi Âu Mỹ Lệ bước vào phòng khách, mọi người đã nhao nhao vây quanh.
Mặc dù cô ấy là con lai, nhưng tiếng mẹ đẻ của cô ấy cũng rất tốt, mọi phép tắc, lễ nghỉ đều chuẩn mực.
Tao nhã mà không mất đi phong cách, cả người từ trong ra ngoài đều toát lên một khí chất quý tộc.
Đôi mắt của Âu Mỹ Lệ đảo quanh sàn nhảy, và cuối cùng vô tư nhìn vào Quan Triều Viễn đang ngồi trong góc.
Cô ấy nâng ly rượu và gật đầu duyên dáng với mọi người: “Xin lỗi vì đã đến muộn”
Ở bên cạnh có người muốn tới gần cô ấy, nhưng chưa kịp đến gần đã bị mấy tên vệ sĩ tỉnh bơ phía sau ngăn lại.
Âu Mỹ Lệ bước vài bước đến gần Quan Triều Viễn và ngồi xuống, ngồi xuống đối diện anh một cách duyên dáng: “Quan Triều Viễn, đã lâu không gặp Quan Triều Viễn gật đầu chào thân thiện: “Lâu rồi không gặp.”
Ánh mắt của Âu Mỹ Lệ nhìn Quan Triều Viễn một lượt, sau đó cô ấy nhanh chóng quay sang Tô Lam đang ở bên cạnh anh: “Người này là…”
“Vợ của tôi”
Chương 2970
‘Vẻ mặt của Âu Mỹ Lệ cứng đờ lại.
Cô ấy thực sự cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, bởi vì trước đây, khi cô ấy gặp Quan Triều Viễn tại bữa tiệc rượu ở Los Angeles, dường như anh vẫn còn độc thân.
Lạnh lùng, ngạo mạn, độc đoán không ai bằng Cô ấy còn nhớ rõ, tại bữa tiệc rượu đó, có rất nhiều phụ nữ ngỏ lời với anh, nhưng không có ai là ngoại lệ, anh đã từ chối tất cả.
Vào thời điểm đó, Âu Mỹ Lệ không phải là không có ý với anh Nói cho cùng, lúc ấy, nhà họ Âu đang ở trong tình trạng bấp bênh, cô ấy cần có một người đàn ông đủ thực lực để giúp đỡ bản thân mình.
Cô ấy đã từng lấy lòng, tán tỉnh anh, nhưng cô ấy cũng như bao cô gái khác, bị Quan Triều Viễn từ chối không thương tiếc.
Còn bây giờ thì sao?
Dường như anh đã thay đổi tâm ý của mình vậy, như thể anh muốn thiết lập lại mối quan hệ với cô ấy một lần nữa Khóe miệng của Âu Mỹ Lệ nhếch lên một cách đầy mỉa mai: Thật đáng tiếc, mọi thứ đã quá muộn rồi, vì người đó đã xuất hiện.
Cô ấy nở nụ cười: “Chị Lệ đây thật sự rất xinh đẹp, chúc mừng chị, chị dâu’ Quan Triều Viễn mặt tỉnh bơ, nói: “Nghe nói cô Âu đã đính hôn. Hôm nay cô không đưa chồng sắp cưới của mình đến đây sao?”
Khuôn mặt của Âu Mỹ Lệ hơi biến sắc, cô ấy như vô thức quay đầu lại và liếc nhìn những người vệ sĩ phía sau mình Cô ấy nhận ra hành động của mình có hơi đột ngột nên rất nhanh chóng bình tính lại: “Đương nhiên là anh ấy có tới rồi, chỉ có điều anh ấy không quen với khí hậu ở đây, nên đang nghỉ ngơi ở khách sạn rồi”
“Vậy sao?”
Quan Triều Viễn cười như không cười, mở miệng nói, ánh mắt của anh lại vô cùng sắc bén “Vừa rồi khi cô Âu đi vào, hình như phía sau lưng có bốn người vệ sĩ đi theo, còn có một vệ sĩ nữa đâu, có phải anh ta đã bị lạc đường rồi hay.
không Âu Mỹ Lệ cau mày: “À, cũng có thể là như vậy.”
“Đã như vậy thì… Quan Triều Viễn không nói lời nào, chỉ lấy điện thoại di động ra, bấm gọi một số điện thoại: “Lục Anh Khoa, cô Âu có một người vệ sĩ bị mất tích. Anh hãy cho người đi tìm anh ta. Nhất định phải tìm được”
Ở đầu dây điện thoại bên kia, giọng nói của Lục Anh Khoa bình tĩnh, chắc nịnh: “Vâng, thưa sếp”
Sau khi cúp điện thoại, anh lập tức dựng cổ áo lên “Ngay lập tức đóng chặt tất cả các cửa ra vào của khách sạn. Đã có ảnh chụp của những người ở đây rồi. Hôm nay, nhất định phải tìm cho ra người kial”
Trên sàn nhảy, sau khi Âu Mỹ Lệ nghe những lời này của Quan Triều Viễn, trong ánh mất của cô ấy hiện rõ sự bất an và nóng ruột “Anh Quan Triều Viễn, không cần phải như thế đâu?”
Động tác của Quan Triều Viễn vô cùng lịch sự, lắc nhẹ chiếc ly trong tay: “Vệ sĩ của cô chưa quen với cuộc sống ở đây, đương nhiên tôi phải làm tròn trách nhiệm của chủ nhà. Cô cứ yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi xử lý”
Mặc dù mới chỉ qua lại một lần nhưng Âu Mỹ Lệ hiểu rất rõ tác phong làm việc của Quan Triều Viễn Không ai có thể thay đổi những gì anh đã quyết định.
Vì vậy, Âu Mỹ Lệ cũng không tiếp tục níu kéo, ngăn cản anh nữa.
Dù sao cô ấy cũng tin rằng người vệ sĩ kia không thể có đủ bản lĩnh làm như vậy.
Nghĩ đến đây, cô ấy cũng yên lòng hơn một chút: “Boss Quan đã nhiệt tình như vậy thì tôi cũng sẽ không từ chối. Nhân cơ hội này, tại sao chúng ta không nói chuyện làm ăn trước đi đã?”
Tô Lam đứng ở bên cạnh thấy hai người họ quanh co lòng vòng mãi, cuối cùng cũng chuyển chủ đề sang chuyện làm ăn nên cô kiếm cớ đứng dậy, chuẩn bị rời đi “Hai người cứ nói chuyện làm ăn trước di, tôi đi ra ngoài hóng gi Quan Triều Viễn cũng không ngăn cô lại, chỉ dặn câu dò “Em cẩn thận nhé”
Tô Lam gật đầu, sau đó lên tiếng chào Âu Mỹ Lệ rồi mới quay người rời đi.
Âu Mỹ Lệ nhìn về phía Quan Triều Viễn: “Quan Triều Viễn, anh đã xem qua bản hợp đồng mà tôi đưa cho anh chưa?”
Quan Triều Viễn gật đầu, trầm tư suy nghĩ: “Đã xem rồi”
“Anh thấy sao?”

Chương 2971
“Tôi có một câu hỏi”
“Anh nói thử cho tôi nghe xem, nếu như tôi có thể trả lời, nhất định tôi sẽ không giấu diếm gì cả.”
Khi cô ấy nói điều này, vẻ mặt của Âu Mỹ Lệ cực kỳ bình tĩnh.
Quan Triều Viễn thẳng thắn: “Nhà họ Âu thực sự là một mình cô nm giữ, hay là còn có một người trợ thủ đắc lực nào khác?”
Tô Lam cầm ly rượu. có chút buồn chán, bước ra ban công, mùi nước hoa trong phòng quá hỗn tạp, cô chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí.
Thực ra mà nói.
Lần này, nếu như không phải Quan Triều Viễn hi vọng mong cô đi, cô thà ở nhà với hai đứa nhỏ còn hơn đi tới chỗ này.
©ô thực sự không có một chút hứng thú nào với kiểu tiệc rượu thân mật và ngoại giao như thế này.
Cô vừa mới mở cửa ban công ra đã nghe thấy một âm thanh lanh lảnh vang vọng vào từ bên ngoài.
Đây rõ ràng là âm thanh của một cái bạt tai mà.
Tô Lam sững sờ một lúc, định thần lại rồi nhìn kỹ mới phát hiện bên ngoài ban công còn có hai người đang đứng đó.
Mặc dù đứng trong bóng tối nhưng dựa vào thân hình, gần như Tô Lam có thể khẳng định được: Hai người đó chính là Mộ Mẫn Loan và Tư Vũ Chiến.
Và cái tát vừa rồi, hóa ra là Tư Vũ Chiến tát Mộ Mẫn Loan hay sao?
Tô Lam vô cùng kinh ngạc, trợn tròn mắt, hoàn toàn không thể tin được: Làm sao có thể như vậy được?
Có phải là cô bị hoa mắt rồi hay không?
Làm sao Tư Vũ Chiến có thể động tay động chân với Mộ Mãn Loan như vậy được?
Trong mắt tất cả mọi người bên ngoài, đối với Mộ Mẫn Loan mà nói, Tư Vũ Chiến thực sự nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Mà cảnh tượng trước mắt lúc này cũng không phải là giả.
Hình như hai người trong bóng tối cũng nhận ra được có người đang tới gần, và sự thù địch xung quanh họ ngay lập tức bị dập tắt.
Khi hai người họ quay đầu lại, phát hiện người đang tới gần là Tô Lam, sắc mặt của Tư Vũ Chiến thay đổi liên tục, rồi anh ta nhanh chóng xoay người rời đi Còn Mộ Mân Loan vẫn đang đứng yên tại chỗ.
Sau khi bị một cái tát, biểu cảm của cô ta không hề để lộ ra bất kì vẻ đau đớn hay khó chịu gì cả, mà ngược lại, trên khuôn mặt cô ta có một chút gì đó rất bình tĩnh và nhẹ nhõm. Tải áp Hola để đọc tiếp nhé các tình yêu.
Mộ Mãn Loan mim cười chào hỏi Tô Lam: “Này Tô Lam, hôm nay cô cũng tới tham gia tiệc rượu sao?”
Tô Lam nhìn những dấu ngón tay còn lưu lại rõ ràng trên khuôn mặt cô ta và nhíu mày: “Mộ Mẫn Loan, anh ta đánh cô à?”
Mộ Mãn Loan căn bản cũng không thèm để ý, cô ta xoa nhẹ lên má mình và mỉm cười như thể không có gì xảy ra: “Không có cách nào khác cả, đã muốn vinh hoa phú quý, làm sao có thể không chịu được mấy chuyện oan ức như thế này chứ?”
Tô Lam nhìn cô ta và đột nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình vô cùng xa lạ.
Cô bước đến và đứng bên cạnh Mộ Mắn Loan.
Không biết có phải do cô đã uống vài ngụm rượu không mà cô cảm thấy có chút hơi say say.
Hoặc có thể là do gió buổi tối hôm nay có chút ấm áp lạ thường, tâm trạng của Tô Lam.
cũng vì thế mà đột nhiên trở nên bình thản hơn, Tô Lam cười nhạt: “Tôi nghĩ có lẽ cô nên đổi một cái lý do khác thì hay hơn. Có lẽ sẽ dễ dàng thuyết phục tôi hơn một chút. Dù gì thì lúc trước, anh trai tôi có thể cho cô, thậm chí là cho nhiều, thế nhưng cô lại lựa chọn Tư Vũ Chiến”
Mộ Mẫn Loan cúi đầu, trong mắt dường như có một dòng lệ đang trào dâng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK