Quan Triều Viễn rời đi.
Tô Kiêm Mặc ngước mắt nhìn bình truyền dịch của mình, chút dịch thể màu xanh cuối cùng từ từ chảy xuống.
Quan Triều Viễn về đến phòng bệnh, anh nằm sát bên cạnh Tô Lam.
Anh mệt quá, vừa đặt đầu xuống gối là ngủ luôn.
Mặc dù Tô Lam đã uống thuốc ngủ nhưng liều thuốc không lớn nên chỉ ngủ hơi sâu một chút, sáng sớm cô đã tỉnh dậy.
Thấy Quan Triều Viễn vẫn đang ngủ, cô không gọi anh mà lặng lẽ xuống giường, đi đến phòng ICU.
“Kiêm Mặc…”
Chu Lễ Thành vẫn luôn canh ở phòng ICU.
“Mợ chủ, cậu ấy đã tỉnh cũng đã ổn rồi, chỉ đang ngủ thôi.”
Cuối cùng Tô Lam thở phào một hơi.
“Vậy thì tốt rồi, tốt rồi, ông trời phù hộ, lại qua một kiếp.”
Tô Lam chắp hai tay lại, vẻ mặt đầy vui mừng.
Chu Lễ Thành rất muốn nói đây không phải do ông trời phù hộ mà là công lao của Quan Triều Viễn.
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn không nói ra.
Sau khi Tô Kiêm Mặc tỉnh lại thì được chuyển đến phòng bệnh thường.
“Kiêm Mặc, sau này không bao giờ được đánh nhau, những chuyện đó không đáng để tức giận, chị là người thế nào em còn không biết hay sao?”
“Nhưng bọn họ nói chị như vậy em không chịu nổi. Được rồi, em biết lần sau nên làm thế nào rồi, anh rể đâu? Hôm qua anh ấy luôn ở đây trông em chắc là đã mệt rồi, chị đi thăm anh ấy đi.”
“Ừm.”
Một ngày một đêm, Quan Triều Viễn vẫn đang ngủ.
Tô Lam mấy lần muốn đánh thức anh, nhưng nhìn anh vẫn luôn cau mày như thể rất mệt, nên không nỡ.
Mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau, Quan Triều Viễn cuối cùng cũng tỉnh lại.
Tô Lam thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, em sợ chết đi được.”
“Ừm?”
Quan Triều Viễn lộ ra hàm răng trắng sứ nhìn Tô Lam, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy vẻ mệt mỏi.
“Kiêm Mặc đã không sao rồi, hôm qua anh đã thấy cậu ấy tỉnh rồi.”
Việc đầu tiên sau khi Quan Triều Viễn tỉnh lại là vội vàng báo cáo với Tô Lam.
Anh không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ luôn cảm thấy rất mệt, không dậy được.
“Những gì anh nói đã là chuyện của ngày hôm kia rồi, em đã biết rồi, thằng bé không sao và đã được chuyển đến phòng bệnh thường rồi, nhưng mà anh làm em sợ chết đi được.”
“Anh làm sao chứ?”
Quan Triều Viễn vươn tay ra sờ mặt Tô Lam.
“Anh nói anh làm sao, anh đã ngủ một ngày một đêm rồi!”
“Lâu như vậy à?”