“Hơn nữa, cô ta còn xúi giục Tư Nghiệp, gài bấy người chị cùng cha khác mẹ của mình vào trong hộp đêm để làm công việc da thịt”
“Chị gái cô ta đi đến bước đường cùng, chỉ có thể tìm cháu, kể lại với cháu từ đầu tới đuôi tất cả mọi chuyện đã xảy ra”
“Khi Tô Lam vừa tròn mười tám tuổi, đế dựa dẫm vào người có quyền thế, sau một đêm điên cưồng với cậu ấm nhà họ Vương ở thành phổ Ninh Lâm liền mang thai long phượng: “Năm năm sau, cô ta trở lại. Không biết đã dùng thủ đoạn gì để khiến Triều Viễn mê mẩn tới mụ mị đầu óc. Triều Viễn không chỉ đồng ý cưới cô ta, mà còn ghi tên cô ta vào gia phả. Người phụ nữ tìm đủ mọi cách để dỗ dành Triều Viễn chỉ một lên lớn để chữa bệnh cho anh trai cô ta, thậm chí còn có cách để Triều Viễn nhận nuôi hai đứa con hoang “.
“Hơn nữa, quan trọng nhất là cháu nghe nói Tô Lam vẫn luôn uống thuốc tránh thai kể từ khi ở cùng với Triều Viễn:”
“Dường như sợ mang thai đứa con của Triều Viễn. Đáng sợ nhất là Triều Viễn vậy mà lại ngâm đồng ý với việc này!”
“Dì chú, không phải cháu lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Nhưng cứ thử nghĩ một chút, nếu sau này Tô Lam thực sự trở thành mợ chủ nhà họ Quan, cô ta không đồng ý sinh con của Triều Viễn, cả nhà họ Quan không phải rơi vào tay của hai đứa con hoang đó sao?”
Những lời này của Lê Duyệt Tư, từng từ như thấy máu, rõ ràng khắc họa Tô Lam thành con người vong ơn bội nghĩa, lòng dạ nham hiểm “Hoang đường, thật sự vô cùng hoang đường!”
Bạch Ninh Hương tức giận đập tay vào tay ghế.
‘Sắc mặt của Lệ Trí Thần càng lúc càng khó coi.
Ông chưa bao giờ nghĩ rằng cũng có ngày đó con trai mình lại làm ra việc hoang đường hồ đồ như vậy.
“Chuyện này, đợi sau khi tôi hỏi Quan Triều Viễn.”
Bạch Ninh Hương vội ngắt lời Lệ Trí Thần.
“Còn hỏi gì nữa? Hôm nay ông không thấy Triều Viễn có thái độ thế nào với chúng ta sao?”
‘Vừa nghĩ đến thái độ ngông cưồng của Tô Lam trước mặt mình trong bữa tiệc tối hôm nay, bà căm ghét nghiến chặt răng: “Nếu Tô Lam đó không nắm chắc trăm phần trăm thì sao dám ăn nói liều lĩnh trước mặt tôi như vậy?”
“Tôi thấy Tiếu Tư nói hoàn toàn không sail Triều Viễn chắc chắn bị người đàn bà đề tiện đó yểm bùa, nếu không làm sao nó có thể đột nhiên bị mê hoặc tới nồi còn đồng ý nuôi con hoang cho người khác chứ?”
“Lệ Trí Thần, ông không cần quan tâm chuyện này, cứ giao cho tôi xứ Lệ.”
Sau khi nghe điều này, Lệ Trí Thần cau chặt mày.
Kế từ khi Bạch Ninh Hương gặp tai nạn cách đây 5 năm, mất khả năng vận động chỉ có thể ngồi trên trên xe lăn, tính cách của bà đã thay đổi hoàn toàn.
Cả người trở nên đa nghỉ và nhạy cảm, hơn nữa rất nóng nảy.
Nếu chuyện này của Quan Triều Viễn giao cho bà xử Lệ, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi…
“Triều Viễn cũng là con trai tôi, chuyện này…”
Lệ Trí Thần còn chưa nói xong, Bạch Ninh Hương đột nhiên xông đến và nắm lấy tay áo ông “Ngày mai ông phải ra nước ngoài hội họp rồi, chẳng lẽ tôi phải chờ ông trở về mới xử Lệ chuyện này sao? Tôi không đợi được, tôi không thể chờ thêm một giây phút nào nữa!”
“Triều Viễn trước đây không phải như thế này!
Anh biết mà? Nếu không phải vì thằng bé, bé cưng… đôi chân của tôi cũng không…
Bạch Ninh Hương nói đến đây, giống như có ai đó đột nhiên bóp cổ họng lại, không nói tiếp nữa.
Bà cố nén cảm giác run rẩy khắp người, buông tay sao của chồng ra: “Ngày mai ông đi giải quyết việc của mình, chuyện của Triều Viễn để cho tôi xử Lệ, tin tưởng tôi”
Lệ Trí Thần nhìn Bạch Ninh Hương.
Đôi mắt ông từ từ buông xuống.
Nếu không có chuyện 5 năm trước thì đôi chân của bà vẫn còn nguyên vẹn.
Bà cũng không phải ngồi trên xe lăn trong 5 năm Loại đau đớn này, người ngoài hoàn toàn không thể hiểu được.
Lệ Trí Thần thở dài, ông ngồi xuống và nắm lấy tay vợ: “Bà phải nhớ rằng chúng ta đã mất đi bé cưng, chỉ còn lại một người con trai là Triều Viễn.”
Chương 3075
“Yên tâm đi, tôi biết rồi”
“Được rồi, bà nghỉ ngơi sớm đi, tôi phải đi đến chỗ ông cụ một chuyến. Nghĩ cách đối phó với phiền phức của Tư Lệnh Phùng”“
“Ông đi đi.”
Mãi đến khi Lệ Trí Thần quay người rời đi, Lê Duyệt Tư mới lộ rõ vẻ lo lắng trên khuôn mặt.
Chẳng lẽ chỉ một lời của Lệ Trí Thần đã xoa dịu cảm xúc của Bạch Ninh Hương?
Nếu Bạch Ninh Hương không tức giận, không cưồng loạn, bà làm sao mà trừng trị Tô Lam được chứ?
Nếu cho bà thêm một chút thời gian để bà đi điều tra, bà sẽ phát hiện Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chỉ chỉ là con ruột của Quan Triều Viễn và Tô Lam đến lúc đó, tất cả những điều mà bản thân đã làm để châm ngòi ly gián chẳng phải đều vô ích sao?
Ngay khi Lê Duyệt Tư đang suy nghĩ làm thế nào để làm cho mâu thuân giữa họ càng thêm căng thẳng, lại đột nhiên nhìn thấy Bạch Ninh Hương cười lạnh, “Cô, cô sao vậy?”
Bạch Ninh Hương từ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt nham hiểm đáng sợ: “Cô sẽ không bao giờ để cho người phụ nữ đê tiện đó đạt được mục đích!”
Mắt Lê Duyệt Tư sáng lên, nhưng lại lập tức trở nên lo lắng: “Nhưng cô, chú vừa nói.
“Cô không quan tâm. Quan Triều Viễn là con trai của cô, cô tuyệt đối không cho phép người phụ nữ lai lịch không rõ làm dơ bẩn thẳng bé, càng.
không cho phép thẵng bé nuôi con của người khác!”
Bạch Ninh Hương nói xong, bà quay lại nhìn người hầu gái đang đứng bên cạnh bà “Gọi ngay cho Lưu Quân, ta muốn biết hiện tại hai đứa con hoang kia đang trốn ở đâu”
Khi nghe thấy cái tên này, hai mắt Lê Duyệt Tư sáng lên.
Lưu Quân là con trai của quản gia nhà họ Bạch.
€ó tin đồn rằng trước khi Bạch Ninh Hương kết hôn, Lưu Quân có ý với bà, bà nói gì nghe nấy.
Sau đó, Bạch Ninh Hương lấy chồng rồi, Lưu Quân sa đọa một khoảng thời gian Khi xuất hiện trở lại ở Tokyo, ông ta đã rất nổi tiếng và trở thành ông chủ của những sòng bạc ngầm Lúc này Bạch Ninh Hương đã nhờ người giúp việc đi tìm Lưu Quân, có lẽ Tô Lam nhất định không có chuyện gì tốt đẹp rồi Lâu lắm rồi ông cụ Quan mới nhìn thấy Quan Triều Viễn nên nhìn rất chăm chú, gần như vừa dậy đã gọi anh tới bên cạnh mình Nếu đánh cờ chán rồi, thì liền dẫn Quan Triều Viễn ra vườn sau để cắt tỉa cành hoa.
Tình cờ ông cụ Quan có vài cành hoa quý hiếm bị bệnh, trong lúc giúp đỡ Tô Lam lại khiến cho mấy cái cây hoa gần chết kia sống trở lại Ông cụ Quan rất vui, có thiện cảm hơn với cô.
cháu dâu lần đầu gặp mặt này.
Đây là ngày thứ hai bọn họ đến thủ đó.
Quan Triều Viễn dự định đưa hai bạn trẻ đến gặp ông cụ Quan trong bữa tối hôm nay.
Tô Lam thật sự rất nhớ hai đứa nhóc, nhưng Quan Triều Viễn muốn để dành bất ngờ này cho buổi tối nên không nhắc một lời với ông cụ.
Chỉ để Lục Anh Khoa đưa Tô Lam đưa tới khách sạn, đế cô ở với hai đứa nhỏ, đợi đến bữa tối lại đón ba người quay lại.
Khi Tô Lam đến khách sạn, cô vừa xuống xe đã thấy Tô Mỹ Chỉ chạy về phía cô.
Tô Lam nhanh chóng ngồi xổm xuống, ôm cô bé vào lòng và thân mật vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé “Bé con, có nhớ mẹ không?”
Chương 3076
Tô Mỹ Chỉ ra sức dụi vào ngực cô: “Tất nhiên rồi. Mỹ Chỉ nhớ mẹ, nhớ bố lắm”
Tô Lam nhìn thấy vẻ ngoan ngoãn mềm mại của con gái mình thì trái tim như tan chảy: Cô không kìm được mà hôn lên má con gái “Mẹ cũng rất nhớ con”
Tô Mỹ Chỉ chỉ nghiêng đầu nhìn sau lưng cô: “Mẹ, tại sao bố không đến?”
Lúc này, Tô Duy Hưng, người đang cầm iPad bước tới, trông lạnh lùng: “Giờ này bố nhất định là sức đầu mẻ trán? Mẹ, con đoán là đám người nhà họ Quan kia chắc không thích chúng ta lắm, phải không?”
Tô Lam biết rằng cậu quý tử của mình trưởng thành sớm không ngờ rắng cậu lại năm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay.
“Duy Hưng, làm gì có chuyện quá đáng như vậy? Người trong nhà họ Quan rất thích chúng ta, nhưng cha của con muốn tạo cho bọn họ một sự bất ngờ, cho nên mới để hai người các người trốn đi trước.”
“Hừ!”
Tô Duy Hưng cười lạnh “Những lời này mẹ lừa Tô Mỹ Chỉ thì cũng thôi đi, còn thật sự coi con như đứa trẻ lên ba sao?
Hôm qua con cũng đọc được tin tức được tung lên mạng rồi. Nếu nhà họ Quan thực sự thích chúng †a như vậy, bố cũng không cần quyết đánh đến cùng như vậy”
“Tên nhóc này…”
Tô Lam đột nhiên đau đầu.
Đôi khi con trai mình quá thông minh, dường như cũng không phải là một chuyện tốt Tô Mỹ Chỉ ở một bên vừa nghe những lời này, cái miệng nhỏ nhắn đột nhiên cong lên “Mẹ, tại sao ông bà không thích chúng ta? Lẽ nào anh trai và con không đáng yêu sao?”
“Tất nhiên là không. Vì ông bà chưa nhìn thấy hai đứa nên họ không biết các con dễ thương như thế nào, không thích các con cũng là điều bình thường, nhưng chỉ cần họ nhìn thấy hai đứa, thấy hai đứa ngoan ngoấn nghe lời, thông minh lanh lợi như vậy, nhất định sẽ vô cùng thích hai đứa!”
Tô Duy Hưng tức giận liếc nhìn mẹ mình “Miệng phụ nữ, quỷ lừa người.”
Quả nhiên không thể tin lời phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ đẹp.
“Tô Duy Hưng, con đủ rồi đó!”
Tô Lam chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Mình ở một bên ra sức dỗ con gái, con trai một bên không ngừng phá đám.
©ô còn chưa nghĩ nên dạy dỗ con trai thế nào.
thì đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Chuyện này ngay cả trẻ con có thể nhìn thấu, nhưng lại chỉ có cô là người lớn duy nhất còn ở, đây lừa mình dối người Tô Lam sững người một lúc rồi ngoảnh lại.
Chỉ nhìn thẩy một chiếc ô tô sang trọng màu đen đậu bên đường.
Đúng lúc này, một người đàn ông cao to cường tráng đang cẩn thận chuyển xe lăn xuống xe.
Mà người ngồi trong xe, lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn họ không phải ai khác mà chính là mẹ của Quan Triều Viễn, Bạch Ninh Hương.
Khi bà nhìn thấy cô bé trong lòng Tô Lam và cậu bé đứng bên cạnh, khuôn mặt lạnh lùng của bà càng khó coi hơn Vừa rồi bà đã nghe thấy rất rõ cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
Lê Duyệt Tư không lừa bà, Tô Lam thật sự có hai đứa con!
Còn Quan Triều Viễn lần này tới tham gia tiệc tối còn mang về hai đứa con hoang này.
Anh cũng biết nếu dẫn hai đứa nghiệt chủng này tới tiệc tối sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, lại đem giấu chúng nó ở trong khách sạn.
Chương 3077
Sau khi ép ông cụ Quan gật đầu thừa nhận Tô Lam, lại định mang hai đứa trẻ này về.
Như vậy, người nhà họ Quan dù có muốn thất hứa cũng đã muộn.
Quan Triều Viễn quả thật tiêu hao nhiều tâm sức vì người phụ nữ này!
“Nếu như Tiểu Tư không có nhắc nhở tôi, tôi thật sự không biết cô lại có cấp bậc cao như vậy!”
Khi Tô Lam nghe thấy giọng điệu của Bạch Ninh Hương, cô liền biết hôm nay bà đến đây để dạy dỗ cô.
Tô Lam không muốn cãi nhau trước mặt con, thế là quay lại giao Tô Mỹ Chi vào tay Lục Anh Khoa “Duy Hưng, con đưa em gái đi nhà hàng ăn thứ gì đi, lát nữa mẹ qua”
Tô Duy Hưng cau mày nhìn chảm chấm Bạch Ninh Hương, thật lâu không nói gì Nhưng mà Tô Mỹ Chỉ, cô bé nghiêng đầu nhìn hồi lâu rồi đột nhiên hỏi: “Mẹ, bà nội này là ai?”
‘Säc mặt Bạch Ninh Hương đột nhiên thay đổi “Đừng gọi tôi là bà, ai là bà của mày?”
Giọng nói Bạch Ninh Hương sắc bén, thái độ rất không kiên nhẫn, Tô Mỹ Chỉ bị dọa cho hoảng sợ, hai mất ửng đỏ.
Tô Lam nhanh chóng chắn trước mặt con gái: “Thưa dì, có chuyện gì hai chúng ta có thể nói chuyện với nhau, đừng liên lụy đến bọn nhỏ”
Nói xong, cô quay đầu lại đưa mắt ra hiệu với Lục Anh Khoa.
Lục Anh Khoa biết ý, dẫn hai đứa trẻ rời khỏi hiện trường.
“Dì à, đây là lối vào của khách sạn, không tiện nói chuyện, chúng ta đi quán cà phê nói chuyện địt Quán cà phê của khách sạn Thủ đô.
“Lần này tôi đến đây nói thẳng với cô luôi không muốn nhắc đến những chuyện tình cảm đó của cô. Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận cô là con dâu nhà họ Quan của chúng tôi.”
Giọng của Bạch Ninh Hương khi nói đủ nghiêm khắc, trong mắt không hề che giấu sự chán ghét của bà vơi Tô Lam.
Tô Lam nhàn nhạt nhìn bà: “Di à, dì đã nói với cháu những lời này trong bữa tiệc tối ngày hôm qua rồi. Cháu nghĩ dì không cần lặp lại nữa”
Nhìn thấy bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi của Tô Lam, Bạch Ninh Hương tức giận đến mức ói ra máu: “Vậy thì tôi không cần phải vòng vo nữ; không biết cô đã dùng thủ đoạn gì khiến Triều Viễn say đắm cô, cũng không biết cô đã dùng chiêu trò gì mà để ông cụ thừa nhận cô nhanh như vậy. Nhưng nếu ông cụ biết cô còn có hai đứa nghiệt chủng này, ông sẽ tuyệt đối không cho phép cô bước chân vào cửa nhà họ Quant “
Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chỉ là điểm nhạy cảm của cô.
Bạch Ninh Hương nhục nhã mình, cô có thể chịu đựng được.
Nhưng bây giờ, bà mở miệng khép miệng đề là nghiệt chủng, Tô Lam quả thật không thể ẩn nhẫn được nữa.
“Di à, cháu gọi dì một tiếng di là vì dì là mẹ của Quan Triều Viễn, cháu vẫn luôn tôn trọng dì như vậy. Nhưng nếu dì hoàn toàn không biết tôn trọng người khác thế nào, thì cháu nghĩ cuộc trò.
chuyện này không cần thiết tiếp tục nữa.”
Tô Lam đứng dậy, xoay người muốn rời đi “Tôi thực sự không ngờ rằng cô tuổi còn nhỏ mà đã chưa cưới mà sinh con, thậm chí còn không biết bố của chúng là ai, rốt cuộc là tự tin ở đâu mà dám diễu võ giương oai trước mặt tôi!”
Bạch Ninh Hương lạnh lùng chế nhạo: “Một người phụ nữ ghê tởm như cô nên trốn trong góc tối mà run sợ cả đời! Còn mơ tưởng trở thành bà Quan, quả thật là không biết xấu hổ!”
Chương 3078
Tô Lam cảm thấy cô không cần ở đây nữa để tranh cãi vô nghĩa với bà, cô xoay người rời đi Nhưng Bạch Ninh Hương dường như không có ý ngừng công kích “Tô Lam, trong lúc mà cô ở đây tranh cãi với tôi, không phải là quên mất một chuyện sao?
Tôi ở thủ đô nhiều năm như vậy, muốn hai ba người im lặng biến mất trên thế giới này mà hoàn toàn không để lại dấu vết, cũng không khó như cô nghĩ đâu”
Bước đi của Tô Lam dừng lại, cô ấy đột ngột quay đầu lại: “Di rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Bạch Ninh Hương lạnh lùng nhìn c “Cô rất thông minh, tôi tin cô là người phụ nữ biết thời thế. Cô không muốn sống, nhưng cũng không thể không quan tâm tính mạng của hai đứa bé đúng không?”
“Nếu dì dám động đến con của cháu, cho dù cháu có chết cũng nhất định sẽ đấu với dì đến cùng!”
“Ha ha”
Bạch Ninh Hương cười khinh thường “Dựa vào cô sao? Tôi đảm bảo ngay đến một đầu ngón chân của tôi cô cũng không đụng vào được. À hay là cô phải dựa vào Quan Triều Viễn? Xin lỗi, tôi mới là mẹ của Quan Triều Viễn, cô nghĩ rằng nó sẽ vì hai đứa trẻ không liên quan mà đụng vào mẹ của mình sao? Đừng quá ngây thơ”
Tô Lam cứng ngắc đứng tại chỗ, cả người như rơi xuống hầm băng.
Cô biết lần này Bạch Ninh Hương tới không ý tốt nhưng cô không ngờ rằng người phụ nữ độc ác này lại có ý định sát hại hai đứa con của mình Nhìn thấy Tô Lam không còn là vẻ liều lĩnh như vừa nấy, sắc mặt Bạch Ninh Hương trông khá hơn một chút “Dù sao bây giờ Triều Viễn vẫn bị cô mê hoặc đến chết mê chết mệt, tôi cũng không phải loại người vô tình như vậy, tôi cho cô thêm ba ngày nữa, sau ba ngày, nếu tôi vẫn thấy cô xuất hiện bên cạnh Triều Viễn, tôi cũng không thể đảm bảo sẽ là ra chuyện gì với hai đứa trẻ. “
Bạch Ninh Hương nói xong, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Tuy nhiên, chiếc xe lăn vừa được đẩy khoảng hai mét, bà lại dừng lại: “Đừng giở trò quỷ với tôi, ở thủ đô tôi muốn Tìm người chưa bao giờ không tìm ra”
“Còn nữa, cũng không cần nói với Quan Triều Viễn những chuyện nhỏ này, dù sao nó cũng phải ở với ông cụ.”
Vứt lại những lời này, Bạch Ninh Hương quay người bỏ đi.
Chiếc xe bảo mẫu màu đen từ từ biến mất: khỏi tầm mắt.
“Mẹ, mẹ ơi?”
Không biết đã qua bao lâu, một bàn tay non nớt nhỏ bé khẽ đung đưa trước mặt cô.
Tô Lam định thần lại, liền nhìn thấy khuôn mặt tròn trĩnh của Tô Mỹ Chỉ ngay trước mắt.
Cô vội vàng bế con gái và ôm chặt vào lòng Lục Anh Khoa ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, không khỏi nhíu mày: “Thưa mợ chủ, có phải là bà đã nói gì với cô không?”
Tô Lam lắc đầu: “Dì ấy chỉ lặp lại những gì dì đã nói ngày hôm qua, tôi sẽ không để tâm”
Sau khi nói điều này, cô dừng lại: “Lục Gia Khoa, có thể đừng nói cho Quan Triều Viễn biết về việc dì đến được không, tôi không muốn giữa họ có bất kỳ hiểu lâm nào:”
Lục Gia Khoa nhìn Tô Lam một cách nặng nề, gật đầu Tô Lam yên tâm.
Lục Anh Khoa mặc dù ít lời nhiều nhưng chỉ cần những chuyện anh ta đã hứa thì nhất định sẽ làm được ‘Sau khi ăn trưa với hai đứa nhóc xong, Tô Lam ở lại khách sạn một mình.
Hai đứa nhóc thực sự vô cùng khó chịu, định xuống dưới lầu đi dạo trong công viên.
Sau khi gặp Bạch Ninh Hương, Tô Lam thực sự chẳng còn vui vẻ gì liền để Lục Anh Khoa đi cùng với hai đứa nhóc.
Bên dưới khách sạn, là công viên Thiên Vân nổi tiếng.
Có một hành lang dài trong công viên, ở hai đầu hành lang có rất nhiều ông bà lớn tuổi.