“Đúng là lòe thiên hạ, muốn thu hút sự chú ý nên đặt tên văn vẻ đây mà!”
“Tác phẩm không đọ được nên chỉ có thể đánh bại người khác ở những mặt này, đây cũng là một loại thành công đấy, ha ha!”
Xung quanh vang lên tiếng cười nhạo.
Nhưng khi các người mẫu đi ra, tiếng cười nhạo lập tức im bặt!
Không ngờ tác phẩm lại giống hệt tác phẩm của Lâm Uy Lãng ban nãy!
Không thể nói là giống như đúc, nhưng hầu như về cơ bản là giống nhau.
Đều sử dụng màu sắc rực rỡ tươi sáng.
Bởi vì tác phẩm của Lâm Uy Lãng trình diễn trước nên tác phẩm này vừa xuất hiện liền bị đông đảo khán giả lên án.
“Sao chép, đây rõ ràng là sao chép!”
“Sao chép trong cuộc thi, đúng là to gan thật đấy!”
“Tác phẩm của thầy Lâm trình diễn trước, không ngờ bọn họ còn mặt mũi đi ra!”
Các người mẫu còn chưa trình diễn xong thì dưới sân khấu đã xì xào ầm ĩ.
Người mẫu được phân công cho STONE dĩ nhiên không nổi tiếng và có kinh nghiệm biểu diễn bằng người mẫu được phân công cho bên Lâm Uy Lãng, những người mẫu này có vẻ mới vào nghề, nghe thấy phía dưới chỉ trích sao chép thì thậm chí có người đi nhầm, vội vàng xuống sân khấu.
“Cuộc thi là công bằng, ban giám khảo mù cả rồi sao? Đây rõ ràng là sao chép mà còn dám lên sân khấu!”
Dưới sân khấu có người hét lên đầy bực tức.
Là người trong cuộc nhưng Lâm Uy Lãng không đứng ra ngay mà lẳng lặng quan sát tình hình.
“Thầy Lâm, có người sao chép tác phẩm của ông trước mặt mọi người, chẳng lẽ ông không có gì để nói sao?”
Lúc này mọi người đều nhìn về phía Lâm Uy Lãng.
Chỉ thấy Lâm Uy Lãng bình tĩnh đứng dậy, rất có phong thái của bậc thầy.
“Tôi cũng hiểu thanh niên khó tránh khỏi có chút nông nổi, vì nổi tiếng mà muốn đi đường tắt, nhưng mọi người không cần trách móc nặng nề những người tuổi trẻ này đâu, chỉ cần bọn họ biết sai rồi sửa là được, tôi mong ban tổ chức có thể cho những người tuổi trẻ này một cơ hội sửa sai.”
Tất cả mọi người đều vô cùng khâm phục lời nói của Lâm Uy Lãng.
“Không hổ là bậc thầy, phong độ này khí chất này đúng là không ai có thể sánh bằng!”
“Bị người ta sao chép còn muốn cho người trẻ tuổi cơ hội! Thầy Lâm không hổ là thầy Lâm!”
Mọi người đều bội phục khí chất của Lâm Uy Lãng.
Tô Nhược Vân thận trọng đưa mắt về phía Tô Lam, lần này cô còn gì để nói không?
“Thầy Lâm, ông nói tác phẩm của STONE chúng tôi sao chép tác phẩm của ông, xin hỏi ông có chứng cớ gì không?” Người mở miệng là Tô Lam.
Cô từ tốn đứng dậy, khống chế rất tốt tốc độ nói của mình.
Lâm Uy Lãng chỉ mỉm cười với Tô Lam chứ không mở miệng.
“Chẳng phải quá rõ ràng sao? Tác phẩm của thầy Lâm trình diễn trước, tác phẩm của các cô trình diễn sau, ai sao chép ai nhìn phát biết ngay mà!”
Đã có người nói thay Lâm Uy Lãng.