Trên màn hình máy tính, là một hộp thoại video phóng †o.
Ở đầu bên kia của màn hình là tất cả các giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Quan Thiên.
Vừa nhìn thấy Quan Triều Viễn xuất hiện, vốn dĩ họ vẫn còn đang lơ mơ, giật mình, ngay lập tức hồi phục tỉnh thần.
Tốt quá rồi!
Cuối cùng Boss cũng xuất hiện rồi!
Vào buổi chiều, Lục Anh Khoa đã thông báo cho bọn họ tổ chức cuộc họp quản lý cấp cao.
Bọn họ háo hức chờ đợi từ sáu giờ chiều cho đến mười giờ, cuối cùng cũng đợi được Quan Triều Viễn đến!
Lúc này khuôn mặt đẹp trai của Quan Triều Viễn lạnh như băng, giữa hai lông mày mang theo vẻ uy nghiêm và lạnh lẽ: Nếu lúc này Tô Lam vẫn còn tỉnh táo, nhìn thấy cảnh tượng này.
Sợ răng sẽ nghỉ ngờ liệu cậu Quan của bọn họ có phải là người bị tâm thần phân liệt hay không, khuôn mặt của anh thay đổi cũng quá nhanh rồi.
Vẻ mặt kiêng khem này, khác với sự nhiệt tình ở trên giường lúc nấy, giống như là hai người khác nhau vậy.
“Xin lỗi, có chút việc riêng nên tôi đến muộn”
Giọng nói trầm ấm của Quan Triều Viễn chậm rãi vang lên.
Trong phòng họp đối diện với máy vi tính, vẻ mặt của những giám đốc điều hành cấp cao đó thoáng chốc sững sờ.
Chẳng lẽ bọn họ nghe nhầm à?
Boss thực sự đã nói lời xin lỗi với bọn họ?
€ó phải mặt trời mọc ở phía tây rồi không?
Hay cuộc họp hôm nay là bữa tối cuối cùng?
Chẳng lẽ Boss muốn sa thải bọn họ, cho nên hội nghị lần này là để chia tay nên vẻ mặt mới ôn hoà như vậy?
Trong lúc nhất thời, mọi người đều rối loạn: “Không sao đâu Boss, không sao đâu, hiếm khi anh có chuyện riêng cần giải quyết.”
“Đúng vậy, đừng nói là mười giờ tối, cho dù là mười giờ sáng chúng tôi cũng sẽ không chút nhích mà chờ anh, anh không cần xin lỗi đâu.
Khuôn mặt điển trai của Quan Triều Viễn lập tức tối sầm lại: Anh không có nhìn nhầm, vừa nấy khi anh nói xin lỗi, một số người trong số họ đã ngoáy lỗ tai như không thể tin được dễ gì mới có vẻ mặt ôn hoà với bọn họ một lần, nhưng bọn họ lại không quen Thật là đê tiện.
Nếu đã như vậy, anh không cần phải thể hiện mặt tốt cho ai xem cả: “Các người nhàn rỗi thế à, nói nhảm nhiều như vậy?”
Nghe được giọng điệu quen thuộc này, trái tim treo lơ lửng của đám người kia lập tức rơi vào trong bụng Đúng rồi, đây mới chính là giọng điệu và thái độ của kẻ ngang ngạnh, lạnh lùng, bá đạo này.
Boss của bọn họ đã trở rồi.
Như vậy bọn họ sẽ không phải lo lắng về việc bị sa thải nữa Lần này cuộc họp video cấp cao kéo dài đến 10 sáng.
Để có thể ở lại thành phố Ninh Lâm, Quan Triều Viễn gần như đã thay đổi tất cả các báo cáo công việc của tập đoàn Quan Thiên thành hình thức cuộc họp video.
Đồng thời, để không khiến những người trong nhà họ Quan nghi ngờ, anh thậm chí còn chủ động ném một cành ô liu và hợp tác với tập đoàn Lục thị.