“Nếu hai người làm chuyện gì bất lợi với Quan Triều Viễn, em nhất định sẽ hận anh!”
Lời của Tô Lam luôn vang vọng bên tai Giản Ngọc.
“Ngọc Nhi, ai gọi thế?” Hoắc Vũ Long thấy Giản Ngọc mãi vẫn không nhúc nhích gì thì hỏi.
Hoắc Vũ Long đang nằm trên giường bệnh, tay phải quấn băng rất dày.
Vì mất máu không nhiều lắm nên cũng không cần phải truyền máu, chỉ là hôm qua lúc vào bệnh viện, bác sĩ hỏi thì họ chỉ có thể trả lời lấy lệ là bị thú dữ cắn.
Giản Ngọc hoàn hồn cất điện thoại vào túi.
“Là Tô Lam gọi, cô ấy nói chuyện này dừng ở đây đi, chúng ta đừng nhúng tay vào nữa, cô ấy sẽ tự giải quyết.”
Giọng của Giản Ngọc hơi trầm thấp.
“Con bé có thể giải quyết cái gì? Một cô gái làm sao mà đối đầu với một con ma cà rồng được? Đợi bố khỏe rồi chúng ta lại nghĩ cách khác!”
Hoắc Vũ Long vẫn tức giận.
Giản Ngọc đi đến trước cửa sổ nhìn sững ra bên ngoài, đôi đồng tử đen láy sâu không đoán được.
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh ta chậm rãi lên tiếng.
“Bố, chúng ta làm như vậy thực sự là đúng sao?”
Giản Ngọc trước nay là một người kiên định, anh ta sẽ không bao giờ nghi ngờ lựa chọn của mình, nhưng vì vài câu nói của Tô Lam, anh ta bắt đầu nghi ngờ bản thân.
“Ngọc Nhi, rốt cuộc Tô Lam nói gì với con? Sao con lại nghi ngờ việc chúng ta làm là đúng hay sao chứ? Tất nhiên là đúng rồi! Quan Triều Viễn là một con ma cà rồng, cậu ta đến xã hội loài người mới là sai lầm lớn nhất.”
Trong mắt Giản Ngọc toát lên vẻ nghi ngờ.
“Nhưng Quan Triều Viễn rất yêu Tô Lam… Anh ta là một người vô cùng thông minh, rõ ràng chúng ta có đầy sơ hở nhưng anh ta vẫn mắc lừa, chẳng phải chúng ta đã lợi dụng tình yêu của anh ta dành cho Tô Lam sao? Nếu anh ta không yêu Tô Lam thì chúng ta sẽ không đạt được mục đích.”
“Mặc dù nói thì nói thế nhưng cũng không thể nghĩ thế được, dù sao thì hai đứa nó không phải người của cùng một thế giới.”
Giọng Hoắc Vũ Long cũng yếu đi.
“Con luôn nghi ngờ một điều, anh ta và Tô Lam ở chung một mái nhà nhưng tại sao Tô Lam lại không hề nhận ra? Tô Lam cũng luôn nói với con, Quan Triều Viễn là người có nhịp tim, con nghĩ kỹ lại thì hôm qua lúc con kìm hãm anh ta, đúng là anh ta có nhịp tim.”
Giản Ngọc hơi nheo mắt lại, dường như đã tìm ra rất nhiều điểm đáng ngờ.
“Điều này không giống trong tài liệu cho lắm.
Cho nên, có lẽ Tô Lam nói đúng, nếu không phải chúng ta cứ nhất quyết vạch trần sự thật này trước mặt Tô Lam thì có thể hai người họ đã bên nhau cả đời.”
“Bên nhau cả đời?”
“Bố nuôi, Tô Lam là người trưởng thành, cô ấy đã biết thân phận của Quan Triều Viễn rồi, con tin là cô ấy sẽ đưa ra sự lựa chọn mà cô ấy cho là đúng, chúng ta đừng áp đặt can thiệp nữa nhé?”
Giản Ngọc quay đầu nhìn vào mắt Hoắc Vũ Long như đang cầu xin.
“Tô Lam giống hệt với chị gái của bố năm đó, bố chắc chắn sẽ không cho phép con bé đi vào vết xe đổ của chị ấy.”
“Vậy bố không sợ cô ấy hận bố sao?”
Lời của Giản Ngọc như đâm trúng suy nghĩ của Hoắc Vũ Long, khiến Hoắc Vũ Long sững sờ.