“Chúng ta tốn thời gian dài như vậy mới duy trì được hình tượng của cậu nhưng quyển sách này của cậu đã hủy hoại bản thân cậu rồi! Không ngờ cậu còn sao chép câu văn của người khác nữa! Tôi hỏi cậu, cậu đã sao chép bao nhiêu hả?”
Phùng Khiêm chống nạnh đứng trước mặt Mục Nhiễm Tranh.
“Tôi đâu có sao chép bao nhiêu, sau đó cảm thấy không ổn nên cũng không sao chép tiếp. Hơn nữa tôi còn sửa lại một chút, như vậy không tính là sao chép chứ?”
“Không tính à? Cậu có biết cư dân mạng bây giờ đều là “hỏa nhãn kim tinh” không hả? Cậu sửa hay không có gì khác nhau sao? Người ta vừa nhìn đã nhận ra rồi! Hơn nữa đây là vi phạm hợp đồng đấy!”
Mục Nhiễm Tranh cúi đầu không nói gì. Bản thân anh cũng không ngờ chuyện này lại nghiêm trọng như vậy.
“Tôi cho cậu biết, bây giờ tình trạng của cậu vô cùng nguy hiểm! Đêm hội Tết ông Táo, tôi ngại không muốn nói cậu, bởi vì sắp tết cũng không muốn cậu đón năm mới trong sự ảm đạm!”
Trong thời gian qua, Phùng Khiêm thật sự rất bất mãn về Mục Nhiễm Tranh, “Cậu diễn hỏng tiết mục, cậu có biết đài truyền hình và ban tổ chức đều đặc biệt bất mãn với cậu không? Nếu không phải mẹ cậu là giám đốc đài truyền hình, chú cậu là chủ tịch tập đoàn Dark Reign, cậu tưởng cậu sẽ không bị truy cứu à?”
Mục Nhiễm Tranh là người sinh ra đã ngậm thìa vàng, lúc còn là ngôi sao nhí vẫn luôn có người hộ tống, bảo vệ anh.
Khi còn bé, anh cảm thấy rất kiêu ngạo nhưng bây giờ lớn lên lại cảm thấy đây là một sự sỉ nhục.
Phùng Khiêm thấy Mục Nhiễm Tranh không nói lời nào cũng không muốn mắng anh nữa.
“Cậu đòi nhà xuất bản này bao nhiêu tiền nhuận bút?”
Mục Nhiễm Tranh lắc đầu.
“Không có tiền nhuận bút à? Nhiễm Tranh, có phải cậu bị người ta lừa không? Nhân vật lớn như cậu xuất bản sách thì phải ký thỏa thuận quyền tác giả. Lúc trước Tiêu Mạch Nhiên xuất bản một quyển sách đã cầm hơn một triệu tiền nhuận bút đấy! Danh tiếng của cậu còn muốn lớn hơn cô ta!”
Mục Nhiễm Tranh giật mình trước con số này. Anh không hiểu rõ về ngành này, không ngờ xuất bản một quyển sách lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?
“Không nhiều như vậy chứ? Không phải ngành xuất bản bây giờ không khởi sắc à?” Lẽ nào Thành Du lừa anh?
“Đúng là ngành xuất bản bây giờ đang giảm sút nhưng đây là hiệu ứng của fan hâm mộ, có fan hâm mộ là có tiền! Tại sao bây giờ có nhiều minh tinh muốn xuất bản sách như vậy chứ? Chỉ cần có chút tài năng văn chương, bọn họ đều sẽ viết sách, thứ nhất là có thể củng cố hình tượng, thứ hai là kiếm tiền, tiền kiếm được cầm đi làm công ích. Đây là buôn bán có lời tới mức nào! Tiêu Mạch Nhiên cầm một triệu tiền nhuận bút đi làm công ích, cậu xem cô ta nổi tiếng bao nhiêu!”
“Mẹ nó!” Mục Nhiễm Tranh phát hiện ra mình bị lừa!
Không ngờ một quyển sách của anh chỉ trị giá một trăm nghìn!
“Không được, tôi phải đi tìm anh ta tính sổ!”
“Cậu muốn đi tìm ai tính sổ hả?”
“Anh không cần phải để ý đến chuyện này!” Mục Nhiễm Tranh nổi giận hùng hổ bước ra ngoài. Thành Du kia trông thì đàng hoàng, không ngờ lại lừa anh!
Chương 1763
Nhà xuất bản đã bắt đầu trở lại làm việc bình thường. Sau tết, chuyện đầu tiên bọn họ làm là đưa sách mới của Mục Nhiễm Tranh ra thị trường. Vì sách mới của anh, bọn họ thậm chí còn tăng ca trong dịp tết.
“Thành Du, thằng nhóc này cậu giỏi lắm! Không ngờ có thể giải quyết được Mục Nhiễm Tranh! Có người nói sách của cậu ta đều đang bán rất chạy trong các nhà sách, trên mạng cũng hết bán, còn có rất nhiều người xếp hàng mua!”
Giám đốc nhà xuất bản vô cùng thỏa mãn.
“Giám đốc, tôi chắc quyển sách này còn bán được một thời gian, cho nên bây giờ chúng ta có nên cân nhắc in thêm một ít nữa không?”
“Thêm! Phải thêm chứ! Làm gì có chuyện tiền ngay trước mặt mà không kiếm! Cậu mang tới hiệu quả và lợi ích lớn như vậy cho nhà xuất bản, tôi sẽ thăng chức và tăng lương cho cậu! Đúng lúc chủ nhiệm của các cậu vừa về hưu, cậu thay thế vị trí của ông ta đi!”
Thành Du cười híp mắt khẽ gật đầu với giám đốc, “Cảm ơn giám đốc đã nâng đỡ, tôi chắc chắn sẽ càng cố gắng làm việc hơn.”
Sau khi Thành Du ra khỏi văn phòng của giám đốc nhà xuất bản, cuối cùng không nhịn được cười.
Lần này anh ta lập được công lao lớn cho nhà xuất bản, cũng mơ ước vị trí chủ nhiệm này từ lâu rồi!
“Thành Du, có người tìm anh, còn đang ở trong văn phòng của anh đấy.”
“Tôi biết rồi!” Thành Du vui mừng rạo rực đi ngay vào văn phòng của mình, “Ai tìm tôi vậy?”
Thành Du vừa mở cửa ra thì bị đá một phát trúng bụng, cú đá này đã đá anh ta ra khỏi văn phòng làm đám người bên ngoài đều hoảng sợ.
“Thành Du, đồ lừa đảo, mày lại dám lừa tao!” Mục Nhiễm Tranh nổi giận đùng đùng.
Thành Du ôm bụng bị đau, nhìn kỹ mới phát hiện ra là Mục Nhiễm Tranh!
“Cậu Mục, mới qua tết, sao cậu lại nóng giận như vậy? Có chuyện chúng ta từ từ nói!” Thành Du biết mình đuối lý nên vội vàng tươi cười, đứng dậy định kéo Mục Nhiễm Tranh vào trong văn phòng của mình.
Mục Nhiễm Tranh hất tay Thành Du ra, “Mày là đồ lừa gạt! Một minh tinh xuất bản một quyển sách có thể lấy hơn một triệu, không ngờ mày bảo tao làm để bù vào chi phí xuất bản một quyển sách khác, mày đúng là giỏi tính toán trong cuộc mua bán này đấy!”
“Cậu Mục, mong cậu tạm thời bớt giận, đừng nóng như vậy. Bây giờ nhà xuất bản chúng tôi đang trong thời kì khó khăn, cậu coi như thông cảm cho chúng tôi đi. Dù sao một triệu cũng chỉ là một bữa sáng đối với cậu!” Thành Du cười nịnh nọt.
“Một bữa ăn sáng à?”
“Cậu Mục, dù sao chúng ta đã ký thỏa thuận rồi, cậu cũng không thể tìm nhà xuất bản chúng tôi đòi tiền chứ? Chút tiền ấy chẳng là gì với cậu nhưng lại là tiền cứu mạng nhà xuất bản chúng tôi đấy!”
“Nhưng mày cũng không thể dùng cách hèn hạ như vậy được! Đấy là lợi dụng tao!”
Thành Du sửa lại áo vest của mình, “Lợi dụng à? Cậu Mục, khi chúng ta ký hợp đồng đã nói rõ ràng, cậu cũng đã xem qua hợp đồng, đây là do bản thân cậu tự nguyện, muốn trách chỉ có thể trách bản thân cậu ngu ngốc thôi.”
“Khốn kiếp!” Mục Nhiễm Tranh lại đấm vào mặt Thành Du.
Anh ta lập tức chảy máu mũi.
Các đồng nghiệp trong nhà xuất bản đều tới ngăn cản vụ đánh nhau này.
“Minh tinh lớn thì giỏi lắm hay sao mà tùy tiện tới đánh người?”
Chương 1764
“Đúng vậy! Tự cậu ký hợp đồng, bây giờ thấy sách kiếm được tiền lại muốn đổi ý à? Chúng tôi đã gặp qua nhiều người như cậu rồi!”
“Thật nực cười, đường đường là minh tinh lớn còn để ý tới những chuyện này!”
Người của nhà xuất bản tất nhiên sẽ bảo vệ đồng nghiệp của mình.
Mục Nhiễm Tranh bị đám người này mồm năm miệng mười làm cho tâm thần không yên, tức giận rời đi.
Anh đúng là minh tinh lớn nhưng minh tinh lớn cũng là con người, anh để ý không phải là tiền mà là danh dự của mình.
Mục Nhiễm Tranh vừa lên xe của mình đã nhận được điện thoại của Phùng Khiêm.
“Nhiễm Tranh, cậu chạy đi đâu thế? Cậu mau quay lại đây cho tôi! Công ty đang họp để giải quyết vấn đề của cậu đấy!”
Mục Nhiễm Tranh đành phải lái xe quay lại Quốc tế Tinh Hoàng. Vào giờ phút này, trong phòng họp hoàn toàn yên tĩnh.
Từ Tinh Như đang giữ chức chủ tịch ngồi trên vị trí chủ tọa với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Nhiễm Tranh, Phùng Khiêm, hai người đã vào công ty lâu rồi, không ngờ lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy. Lần ký hợp đồng này là hành vi vi phạm hợp đồng!”
Từ Tinh Như nổi giận nói.
Phùng Khiêm cũng không biết phải làm sao. Trước kia anh ta luôn ngẩng cao đầu, ưỡn ngực trong các cuộc họp ở công ty, đến hôm nay lại phải cúi đầu. Mục Nhiễm Tranh cũng cúi đầu không nói một lời.
“Căn cứ theo quy định của công ty, vi phạm hợp đồng thì phải trả tiền vi phạm hợp đồng. Hai người lập tức nộp ba triệu vi phạm hợp đồng cho bên tài vụ của công ty.”
“Ba triệu?” Mục Nhiễm Tranh và Phùng Khiêm đều ngẩng đầu nhìn về phía Từ Tinh Như. Khoản tiền vi phạm hợp đồng này có phần quá cao rồi.
“Dựa theo quy định trong hợp đồng, dưới tình huống xảy ra vi phạm hợp đồng sẽ phải tiến hành bồi thường gấp ba lần thu nhập thực tế. Đây là dựa theo tiêu chuẩn nhuận bút thấp nhất của quyển sách này. Với doanh số bán ra bây giờ, tính theo tiêu chuẩn thấp nhất thì tiền nhuận bút phải lên đến một triệu rồi.”
Từ Tinh Như giải thích.
Cô ta cũng không có cách nào, dù sao hợp đồng còn ở đó.
“Được, tôi đồng ý.” Mục Nhiễm Tranh chỉ có thể chấp nhận, anh không được một xu còn phải bồi thường cho công ty ba triệu, vụ buôn bán này…
“Mặt khác, Nhiễm Tranh, cậu tự ý xuất bản sách đã gây ra ảnh hưởng vô cùng tồi tệ cho bản thân. Sau khi công ty thảo luận đã quyết định tạm dừng tất cả công việc của cậu, để cậu về nhà tự kiểm điểm. Về chuyện bao giờ cậu có thể trở lại làm việc, công ty sẽ thảo luận sau.”
Phùng Khiêm vô cùng kinh ngạc, “Sếp Từ, không đến mức vậy chứ? Phạt vậy có phải quá nặng không?”
“Không đến mức à? Dạo này anh có xem Weibo không? Anh có xem tin tức giải trí không? Mọi người bình luận về Nhiễm Tranh cực tệ, hình tượng của cậu ta đã bị tổn hại. Điều này mang đến tổn thất cho công ty lớn tới mức nào? Hình tượng khó khăn lắm mới duy trì được lại bị phá hỏng chỉ vì một quyển sách!”
Khi Từ Tinh Như biết chuyện này đã vô cùng phẫn nộ.
Chương 1765
“Tôi biết nhưng dù vậy cũng không đến mức tạm dừng tất cả công việc chứ? Cô đã hỏi ý kiến Sếp Quan về chuyện này chưa?” Phùng Khiêm đành phải lôi Quan Triều Viễn ra.
Dù sao Mục Nhiễm Tranh cũng là cháu trai của Quan Triều Viễn, có mối quan hệ này thì công ty không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, không thể làm gì anh.
Từ Tinh Như lại vẫn ‘thiết diện vô tư’: “Tôi đã hỏi qua Sếp Quan về chuyện này, anh ấy không có bất kỳ ý kiến gì. Mặt khác, anh ấy còn nói phải nghiêm trị đối với biểu hiện cư xử nói năng tùy tiện của vài minh tinh trong công ty chúng ta gần đây.”
Phùng Khiêm không thể phản bác. Nếu cô ta đã hỏi qua Quan Triều Viễn, vậy anh ta còn có gì để nói nữa.
“Tan họp!”
Trên đường Phùng Khiêm và Mục Nhiễm Tranh quay về văn phòng.
“Nhiễm Tranh, quyết định của công ty bây giờ rất bất lợi cho cậu. Công ty tạm dừng tất cả công việc của cậu cũng tương đương với tạm thời phong sát cậu. Cậu mau về tìm Sếp Quan cố gắng nói chuyện đi! Sự nghiệp của cậu không thể bị phá hỏng như vậy được!”
Phùng Khiêm tận tình khuyên bảo.
Mục Nhiễm Tranh tất nhiên không muốn nhờ vả người khác, “Chẳng phải cô ấy nói là tạm thời sao? Chúng ta cứ chờ qua thời gian này rồi hãy nói.”
“Cậu đang đùa gì vậy? Cậu có biết ở trong giới chúng ta không tiến lên thì chắc chắn phải lùi không hả? Bao nhiêu idol trẻ trung đang đỏ mắt nhìn vào vị trí của cậu, muốn chiếm lấy nó đấy! Đừng nói là tạm thời phong sát, chỉ một tháng hai tháng thôi, chúng ta cũng chịu không nổi đâu!”
Phùng Khiêm nói không sai. Lúc trước Quan Triều Viễn buông tha Quốc tế Tinh Hoàng mang tính chiến lược nhưng Tô Lam dựa vào năng lực của mình đã làm các diễn viên nữ trẻ tuổi của Quốc tế Tinh Hoàng tỏa sáng trong buổi họp thường niên của tập đoàn Dark Reign, các nghệ sĩ Quốc tế Tinh Hoàng cũng xem như ra sức, ai nấy đều đặc biệt cố gắng, lúc này mới làm Quốc tế Tinh Hoàng dần mạnh lên.
Bởi vì Mục Nhiễm Tranh là nghệ sĩ sớm nhất ở Quốc Tế Tinh Hoàng cộng thêm thân phận ảnh đế nên trở thành nam diễn viên số một của Quốc tế Tinh Hoàng, trong tay anh đều là tài nguyên tốt nhất ở đây.
Nhưng hai năm qua, Quốc tế Tinh Hoàng ký hợp đồng với rất nhiều người mới, cũng có vài người từ các công ty khác chuyển qua nên cạnh tranh đặc biệt ác liệt.
Chỉ cần có người không cố gắng vài phút là có thể bị người khác kéo xuống!
Cho dù trong thời gian nghỉ ngơi, Mục Nhiễm Tranh thỉnh thoảng vẫn lộ mặt trong các trường hợp công khai như tham gia vài tiết mục gameshow để duy trì mức độ nổi tiếng của mình.
Tạm dừng công việc lại tương đương với tạm thời phong sát, không có bất kỳ công việc nào, không bất kỳ độ nhận diện nào, tài nguyên của anh đều sẽ bị người khác cướp mất, đúng là khó có thể giữ được tiền đồ.
“Nhiễm Tranh, tôi biết cậu ngại mất mặt nhưng đó là chú cậu, hai người là người nhà thì có gì phải xấu hổ chứ? Vì tương lai và sự nghiệp của mình, cậu cứ thử xem sao.”
Phùng Khiêm vỗ nhẹ vào vai Mục Nhiễm Tranh. Nghệ sĩ trong tay anh ta chỉ có một mình Mục Nhiễm Tranh, hai người bọn họ là châu chấu buộc trên một sợi dây thừng.
“Vậy tôi sẽ thử xem sao.”
Mục Nhiễm Tranh lái xe trở lại hoa viên Crystal. Tô Lam biết chuyện này, nhìn anh thở dài.
“Anh tới tìm chú anh à? Anh ấy còn ở công ty đấy. Mấy ngày tới anh về căn hộ của anh ở tạm đi. Bây giờ anh ấy đang nóng, tôi cũng không thể bảo đảm có thể khuyên được anh ấy đâu.”
Tô Lam vô cùng thất vọng về Mục Nhiễm Tranh. Điều khiến cô tức giận là anh không chịu nói gì với cô.
“Vậy thì thôi.” Mục Nhiễm Tranh xoay người chuẩn bị rời đi.
Chương 1766
“Hắc Thổ, cho dù tôi không biết anh gặp phải chuyện gì nhưng tôi mong anh đừng u mê không chịu tỉnh ngộ nữa, đừng phá hỏng sự nghiệp đang tốt đẹp của mình.”
Mục Nhiễm Tranh bước nhanh ra ngoài mà không trả lời Tô Lam.
Chuyện này còn chưa kết thúc, bên nhà xuất bản đã đăng lên mạng ảnh và video Mục Nhiễm Tranh đánh người.
Chuyện này lại gây lên sóng gió. Cho dù là fan hâm mộ từng đấu võ mồm vì Mục Nhiễm Tranh ít nhiều cũng thấy thất vọng.
Chuyện xảy ra với Mục Nhiễm Tranh trong thời gian này quả thật khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Đầu tiên là nghỉ phép, tiếp đó là biểu diễn hỏng tiết mục trong đêm hội tết ông Táo, sau đó chẳng biết tại sao xuất bản một quyển sách bị tình nghi là đạo văn, bây giờ lại lộ ra sự kiện đánh nhau!
“Mục Nhiễm Tranh đang tự mãn à?”
Một tài khoản chính thức coi đây là tiêu đề, cẩn thận phân tích cách đối nhân xử thế của Mục Nhiễm Tranh. Anh là cậu ấm con trời, cũng không phải không có khả năng ỷ vào mình có danh tiếng lớn mà bắt đầu tự mãn.
Không ngờ số lượng đọc của trang tài khoản chính thức này lên tới hơn một trăm nghìn, còn được mọi người chia sẻ, còn có rất nhiều tài khoản chính thức khác cũng đăng các bài tương tự.
Tường đổ mọi người đẩy, những người lúc trước khích lệ Mục Nhiễm Tranh đã bắt đầu phê phán anh.
Mục Nhiễm Tranh ở trong căn hộ của mình không ra ngoài. Anh nằm trên giường, trong tay cầm chiếc nhẫn kim cương màu hồng nhìn tới nhìn lui.
Mục Nhiễm Tranh không biết mình bị làm sao, đầu óc lúc nào cũng rối bời, trong đầu đều là Lê Thấm Thấm. Điều này làm anh thấy vô cùng khó hiểu.
Sao anh có thể thích một cô gái từng dụ dỗ chú mình, muốn tính kế trở thành thím mình được?
Anh và cô ta trở thành bạn đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Dạo này Mục Nhiễm Tranh vẫn luôn suy nghĩ về một vấn đề, có phải anh thích Lê Thấm Thấm không?
Chuông cửa vang lên, Mục Nhiễm Tranh đi từ trên tầng xuống.
“Mục Nhiễm Tranh, anh có ở nhà không? Anh mau ra mở cửa đi!”
Mục Nhiễm Tranh hơi bất ngờ khi nghe được giọng nói của Lê Thấm Thấm, tay anh đặt ở trên chốt cửa nhưng không mở ra.
“Mục Nhiễm Tranh, tôi biết anh đang ở nhà, anh mau mở cửa cho tôi đi! Dạo này anh làm sao vậy?”
Lê Thấm Thấm điên cuồng ấn chuông cửa.
Mục Nhiễm Tranh lại bỏ tay xuống. Anh không muốn gặp Lê Thấm Thấm vì sợ mình không kìm chế được cảm xúc.
Anh biết rất rõ mình không thể yêu Lê Thấm Thấm. Tạm thời không nói Lê Thấm Thấm từng dụ dỗ Quan Triều Viễn, cô ta là một cô gái mới hai mươi tuổi, không bằng cấp không nghề nghiệp, người nhà họ Mục tuyệt đối sẽ không cho phép anh và cô ta ở bên nhau.
“Mục Nhiễm Tranh, anh mở cửa cho tôi đi. Anh trốn tránh tôi làm gì chứ?”
Lê Thấm Thấm ở ngoài cửa la to.
Mục Nhiễm Tranh dứt khoát ngồi xuống sô pha.
“Mục Nhiễm Tranh, con rùa đen rụt đầu nhà anh xảy ra chuyện lại không dám đối mặt đúng không? Uổng công tôi tin tưởng anh như vậy! Tôi sẽ không thèm quan tâm tới anh đâu!”
Chương 1767
Lê Thấm Thấm đá mạnh vào cửa rồi tức giận rời đi.
Mục Nhiễm Tranh thở dài, nằm xuống ghế sa lon.
Lê Thấm Thấm không cam tâm khi thấy Mục Nhiễm Tranh trốn tránh không gặp cô ta! Cô ta nhất định phải biết được sự thật!
Lê Thấm Thấm lấy quyển truyện tranh của mình ra, nhìn địa chỉ nhà xuất bản in phía trên và tới thẳng đó.
Nhà xuất bản này đã xuất bản truyện tranh của cô ta, cũng xuất bản sách của Mục Nhiễm Tranh, trong này chắc chắn phải có vấn đề.
Lê Thấm Thấm đi tới nhà xuất bản và nhìn xung quanh, dường như mọi người đều đang bận rộn.
“Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?”
“À, tôi là tác giả của quyển truyện tranh này, tôi muốn tìm người biên tập cho tôi.” Lê Thấm Thấm lấy quyển truyện tranh của mình ra.
Đối phương nhận lấy quyển truyện tranh xem qua, “Thành Du à, cô tới văn phòng trong cùng kia kìa.”
“Được, cảm ơn.”
Bởi vì tất cả công việc xuất bản truyện tranh đều do Mục Nhiễm Tranh liên hệ, Lê Thấm Thấm hoàn toàn không biết gì.
Cô ta đi theo hướng ngón tay nhân viên vừa rồi chỉ, tới văn phòng của Thành Du và gõ cửa.
“Vào đi.”
Lê Thấm Thấm đẩy cửa bước vào.
Trên mặt Thành Du có mấy vết máu bầm, Lê Thấm Thấm nhìn thấy cũng phải giật mình.
“Cô bé, cô tìm ai vậy?”
“Chào anh, tôi là tác giả của quyển truyện này, anh là biên tập của tôi sao?” Lê Thấm Thấm lấy quyển truyện tranh của mình ra.
Thành Du tất nhiên có thể nhận ra quyển truyện tranh này, anh ta đảo tròng mắt.
“Cô tìm tôi có chuyện gì vậy? Mục Nhiễm Tranh tới một chuyến, đánh tôi thành như vậy thì thôi, cô lại còn tới tìm tôi! Các người có bệnh à? Hợp đồng cũng ký xong rồi, ngôi sao lớn như Mục Nhiễm Tranh còn thiếu chút tiền đó sao?”
“Anh hiểu nhầm rồi, tôi không phải tới đòi tiền, chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra thôi.” Lê Thấm Thấm ngồi đối diện Thành Du, “Bởi vì quyển sách này là do Mục Nhiễm Tranh bàn bạc với anh, cho nên tôi không biết gì về chuyện trong đó.”
“Được rồi, vậy cô muốn biết chuyện gì?”
“Tiền nhuận bút cho quyển sách này của tôi thật sự là năm mươi nghìn à?” Lê Thấm Thấm tìm hiểu qua trên mạng, cảm thấy năm mươi nghìn này vô cùng kỳ lạ.
Thành Du lập tức cười ha hả, “Năm mươi nghìn tiền nhuận bút à? Cô đang nói đùa sao?”
“Không phải vậy sao?” Lê Thấm Thấm nhìn Thành Du, không hiểu.
“Chẳng lẽ Mục Nhiễm Tranh nói với cô, quyển sách này xuất bản chẳng những không tốn tiền, nhà xuất bản còn trả cho cô năm mươi nghìn tiền nhuận bút à?” Thành Du đại khái đã hiểu rõ.
Lê Thấm Thấm im lặng.
“Cô gái à, tôi không giấu gì cô, cô cứ ra ngoài hỏi thăm xem, bây giờ nhà xuất bản làm ăn không tốt, các họa sĩ và nhà văn không có danh tiếng như cô đều phải tự trả tiền xuất bản, đừng nói không có tiền nhuận bút, cô còn phải trả tiền cho chúng tôi đấy!”