Sau khi phát tiết xong, cô lại cảm thấy mình nên giải thích chuyện này rõ ràng với anh, mặc dù là sự giải thích chưa chắc đã có tác dụng:”Chuyện này mặc kệ anh nghĩ ra sao, tôi cũng phải nói rõ ràng với anh. Lí do lúc nấy tôi quỳ trên mặt đất, là bởi vì quần áo của tôi rớt xuống. Về phần chuyện khác, thực sự là do anh nghĩ nhiều rồi.”
Nói xong lời này, Tô Lam xoay người muốn đi.
Không thểt Không thể đứng cạnh người đàn ông này thêm nữa Toàn thân anh ta đều tỏa ra hơi thở nguy hiểm.
Không biết vì cái gì, Tô Lam biết rằng: Ic dây dưa với anh ta như thế, kết cục nhất định sẽ vô cùng thê thảm.
Ngay lúc cô đang chuẩn đi, ngoài cửa hành lang bên kia đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.
‘ối!”
Tô Lam hoảng sợ, phản xạ có điều kiện co rụt lại trong lòng ngực của người đàn ông.
Khóe miệng Quan Triều Viễn cong lên vô cùng thản nhiên.
Chưa kịp chờ Tô Lam phục hồi tinh thần lại, cả người cô đã bị một lực vừa phải kéo đến ban công, Gót chân không cẩn thận vấp một cái, trực tiếp ngã nhào vào lồng ngực dày rộng của anh.
Tô Lam chưa kịp bình tĩnh, cầm lấy tay anh chuẩn bị đứng lên, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng”Lách cách” nhỏ.
Cửa kính thông giữa ban công và phòng khách… cứ như vậy đã bị người đàn ông này khóa trái Tô Lam cả kinh, “Anh làm cái gì vậy?”
Quan Triều Viễn nắm lấy eo của cô, hai người trực tiếp đi đến sau bức rèm đã được kéo ra một nửa “Ngoan ngoãn nghe lời, khó như vậy à?”
“Anh… Ai muốn ngoan ngoãn nghe lời anh? Tôi cũng không phải là thú cưng do anh nuôi!”
Bởi vì cái đêm điên cuồng kia, Tô Lam vẫn nảy sinh ra bóng ma với người đàn ông này.
Mỗi lần chỉ cần nhìn thấy anh là né không kịp.
Muốn cô mang con đến ở nhà anh, chẳng phải là cừu dâng lên tận miệng sói à?
Sau buổi tối ngày hôm đó, rõ ràng cô phải nghỉ ngơi tận một tuần thì cơ thể mới khôi phục được một chút.
Cô cũng không muốn trải qua cảm giác điên cuồng đó thêm một lần nào nữa~— Tô Lam vừa nói chuyện vừa giấy dụa.
Nhưng cho dù cô giấy dụa như thế nào đi chăng nữa, thì bàn tay của người đàn ông đặt nơi eo cô không hề nới lỏng Dường như đã nhận ra sự kháng cự của cô, rõ ràng anh vô cùng không kiên nhãn cầm lấy tay cô, ấn cô ngồi trên chiếc máy sấy khô.
Vòng eo rắn chắc của anh được hai chân thon dài của cô quặp lấy, hai tay đặt lên eo của cô Loại tư thế này..
Thật sự là rất nguy hiểm !
Tô Lam thậm chí ngay cả giấy dụa cũng không dám, sợ mình làm ra hành động gì đó khơi gợi thú tính của người đàn ông này.
Người kia, quả thực là lưu manh mà!
“Quan Triều Viễn, tôi säp đưa bọn trẻ đến nhà trẻ rồi. Anh… có thể buông tôi ra trước được không, chúng ta… Có thể nói chuyện đàng hoàng chút được không?”