Tô Lam chết cứng!
Tiếng nước chảy róc rách đang nhắc nhở cô, lúc này Quan Triều Viễn đang làm gì.
“A… Tô Lam nhanh chóng xoay người lại, che đi khuôn mặt nóng bừng của mình.
Trời ạ, cô không còn mặt mũi nào nữa.
Lại đi theo Quan Triều Viễn vào cả nhà vệ sinh!
Tô Lam nhanh chóng rút khỏi hiện trường!
Quay về phòng bệnh, trái tim bé bỏng của cô đang đập loạn nhịp!
Tô Lam ơi Tô Lam, cô thế này cũng… mất mặt quá rồi?
Quan Triều Viễn rửa tay, đi ra khỏi nhà vệ sinh, bò thẳng lên giường, nhấc cằm Tô Lam lên.
“Có muốn không?”
“Muốn gì?” Mặt Tô Lam đã đỏ bừng, lập tức sắp nhỏ ra máu!
“Cởi cho cô xem?” Quan Triều Viễn cười tà mị.
“Không muốn!” Tô Lam hất tay Quan Triều Viễn ra, xấu hổ chết mất!
Quả nhiên người đàn ông này không sửa được bản tính trêu chọc cô! “Chờ cô khỏe rồi lại xem, giờ cô còn đang dưỡng bệnh, không thích hợp hoạt động trên giường, nhỡ nào tôi cởi cho cô xem, cô nhất thời không nhịn được thì làm thế nào?”
Tô Lam nằm xuống, trực tiếp kéo chăn che kín mặt mình.
Sao lại nói như kiểu cô là lưu manh thèm khát thế chứ?
Thế nhưng, từ chuyện cô đi theo vào nhà vệ sinh vừa rồi, quả thật là giống lưu manh!
Quan Triều Viễn khẽ kéo chân ra.
“Tôi không mua phòng vé cho cô”
“Sao thế? Tiếc tiền của nhà chúng ta?”
Nhà chúng ta..
Mặc dù không thể ước lượng được giá trị của Quan Triều Viễn, nhưng số tài sản đứng tên anh nhiều không đếm hết, thế nhưng trước giờ Tô Lam chưa từng nghĩ, những thứ này có quan hệ gì với cô.
Về mặt pháp luật, là vợ của anh, nếu bọn họ ly hôn, Tô Lam sẽ được chia một số tài sản lớn, nếu như cô muốn tranh.
Nhưng trước giờ cô chưa từng nghĩ đến.