“Mợ chủ, hay là ăn chút cháo trước đã, bây giờ cô không chỉ có một mình, không ăn gì thì không được”
Lâm Mộc ở bên cạnh liền cau mày.
Tô Lam một mình dựa vào ghế sô pha, cô ôm lấy đầu gối, ngây người đáp: “Lâm Mộc, bà đi làm việc của bà đi, không cần lo cho tôi đâu.”
Lâm Mộc nhìn bộ dạng của cô, có chút bất lực mà lắc đầu Không biết đã qua bao lâu, màn đêm ngoài cửa sổ đã buông xuống tựa lúc nào, cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng bước chân vững vàng.
Tô Lam giật mình, quay đầu lại thật nhanh, liền nhìn thấy Quan Triều Viễn đang trong bộ đồ ngủ đi xuống.
“Anh xuống rồi à?”
Tô Lam nhoẻn miệng cười, suýt chút nữa vì vui mừng mà nhảy khỏi ghế sô pha Nhưng bởi vì cô đã giữ nguyên tư thế này quá lâu, lúc đứng lên hai mắt liền tối sầm lại rồi trực tiếp ngã trên sô pha.
Ngay lúc đó, thoang thoảng lướt qua cô, bao trùm lấy cô.
Một đôi tay mạnh mẽ ngăn cô lại, và giọng nói khô khốc của một người đàn ông từ trên đầu cô vang lên: “Ngốc quá”
Hai mắt Tô Lam cay cay, cô giơ tay ra ôm chặt lấy anh: “Em thật là dốt, thật là ngốc. Cũng đều tại anh, anh có biết không? Tại anh đã chiều em thành bộ dạng này đấy, là anh đã hại em trở nên ngốc nghếch như vậy, nếu như anh không cần em nữa thì em sẽ liều chết với anh!”
Nghe thấy giọng nói kèm theo tiếng khóc tấm tức của cô, trái tim Quan Triều Viễn bỗng trở nên mềm dịu.
Anh cứ như vậy ngồi bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, bất lực nói: “Anh đã gặp phải chuyện lớn như thế, em còn không cho phép anh tự thương xót bản thân một chút à?”
Tô Lam sững sờ một lúc, nước mắt lưng tròng nhìn anh: “Tự thương xót bản thân?”
Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn cô: “Nói không chừng ngày mai anh sẽ từ một tổng giám đốc đường đường chính chính của Tập đoàn Lệ Thiên biến thành một kẻ bần hàn không một xu dính túi, như thế anh còn không được phép đau bưồn hay sao? Cho dù muốn quấy rầy anh thì cũng phải để anh thở một chút chứ, đúng không?”
Tô Lam bỗng thấy chua xót trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn cứ không ngừng dụi vào ngực anh: “Vậy… vậy anh ở trên lầu lâu như thế, không phải là đang nghĩ đến chuyện rời bỏ em đấy chứ?”
“Đồ ngốc này” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ngày hôm sau, Quan Triều Viễn vẫn ra khỏi nhà sớm như thường lệ.
Tô Lam cũng có tiết của Lục Mặc Thâm ở Lan Ly.
Sau khi nhận điện thoại của Lâm Thúy Vân, cô liền yên tâm ngồi ở nhà đợi xe.
“Tô Lam”
Lâm Thúy Vân ngồi trong xe, vui vẻ vẫy tay qua cửa kính để chào hỏi Tô Lam, nhưng tỉnh thần của Tô Lam lại vô cùng suy sụp.
Chú Văn khởi động xe, Tô Lam quay đầu ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nói chuyện Lâm Thúy Vân có chút lo lắng: “Lam, rốt cuộc cậu bị sao vậy?”
Tô Lam thở dài một cái: “Hình như mình mang thai rồi”
Lâm Thúy Vân mở to đôi mắt tròn xoe kinh ngạc: “Mang thai? Quả nhiên sức chiến đấu của nam thần nhà mình thật là mãnh liệt nha!”
Có điều vừa nói đến đây, cô ấy lại bày ra vẻ mặt nghĩ ngờ: “Nhưng mà, chuyện này không tốt sao? Thật tốt biết bao khi có thêm một đứa con, sao cậu cứ mặt ủ mày chau th “Hôm qua mẹ của Quan Triều Viễn đã đến..”