Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3104

Lâm Thúy Vân hung tợn cản bánh mì, giống như có thể nhai lấy thịt Lục Mặc Thâm vậy.

“Reng reng reng, reng reng reng/”

Điện thoại ở phía sau đột nhiên vang lên.

Lâm Thúy Vân sợ hãi. Cô ấy vốn tưởng là Lục Mặc Thâm gọi tới, nhưng ai ngờ lại là dãy số của nhà sản xuấ.

Đột nhiên Lâm Thúy Vân tỉnh táo lại “Xong đời. Đêm qua mình náo loạn ở quán bar như vậy, nhà sản xuất mới sáng sớm đã gọi điện thoại đến đây, liệu có phải là muốn đổi người hay không?”

Lâm Thúy Vân cân nhắc một chút, vô cùng không yên tâm nhận điện thoại: “Đạo diễn Lý, anh nghe tôi nói, chuyện đêm ra thật ra là Cô ấy còn dưa dứt câu, đạo diễn Lý ở đầu bên kia lại lo lắng, lòng như lửa đốt: “Thúy Vân, cô có khỏe không, không sao.

chứ?”

“Hà”

“ôi, là tôi không tốt. Đêm qua cậu trai trẻ kia gây sự ở trong quán bar, vô lễ với không ít phụ nữ, nghe nói còn quậy ra động tĩnh rất lớn. Sáng sớm hôm nay cậu ta đã bị phong sát, tối hôm qua tôi không gọi được cho cô, còn tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện gì rồi chứ!”

Lâm Thúy Vân thở phào nhẹ nhốm một hơi: “Đạo diễn Lý, tôi không sao. Còn chuyện chúng ta quay chụp.”

“Chuyện quay chụp của chúng ta sẽ bắt đầu đúng hạn. Hai tuần sau sẽ quay chụp ở thành phố €, lúc đó cô chờ điện thoại của tôi”

“Được”

Sau khi ngắt điện thoại, Lâm Thúy Vân vui vẻ đến mức suýt tự đánh mình “Thật tốt quá, mình phải nhanh chóng gọi điện thoại để rủ Tô Lam đến chúc mừng.”

Nhà ông cụ Quan Quan Triều Viễn hôm nay dậy sớm.

Từ lúc tờ mờ sáng, ông cụ Quan đã gọi anh dậy, để anh đi câu cá với ông ấ Bình thường ông ấy căn bản không nhìn thấy bóng của đứa cháu trai nà n tại thật vất vả mới giữ anh ở lại một tuần, ông ấy phải giành giật từng giây để bắt anh phải theo lời ông ấy Lúc này đây, ông cụ Quan không chỉ gọi riêng Quan Triều Viễn, ngay cả Tô Lam cũng không buông tha Lúc này, ba người bọn họ ngồi yên ở hồ nước rất to phía sau sân nhà, im lặng câu cá Tô Lam ngơ ngác ngồi một tiếng, đừng nói cần câu, ngay cả bóng của một con cá cũng không thấy.

Tình huống của ông cụ Quan cũng không tốt lắm, bên trong cái sọt to của ông ấy cũng chỉ có một vài con tôm gầy teo tóp.

Nhưng trong sọt của Quan Triều Viễn lại đầy đến mức không chứa được hết.

Ông cụ Quan ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi, ông ấy tức giận trừng mắt nhìn mấy con cá đang vui vẻ bên trong cái sọt kia: “Đám sói xem thường ông đây, bình thường ông đây nuôi không chúng báy rồi”

Tô Lam cười trộm, di động đột nhiên vang lên.

Cô hơi ngượng ngùng cười với ông cụ, xoay người sang chỗ khác nhận điện thoại: *A lô?

“Tô Lam, bây giờ cậu có ở cùng với nam thần không?”

‘Tô Lam quay đầu nhìn ông cụ Quan đang yên lặng trộm cá từ sọt Quan Triều Viễn sang sọt mình, gật đầu: “Ở cùng một chỗ, sao vậy?”

“Như vậy không phải không Nghĩ đến tính tình ông cụ Quan, Tô Lam gật đầu: “Ông cụ thật lâu không gặp nam thần của cậu, hiện giờ mỗi giây một phút đều không muốn ời khỏi tâm mắt, làm sao vậy? Có phải có việc cần tìm mình không? Nếu có việc thì mình nói với nam thần của cậu một tiếng, để anh ấy ở bên đây, mình về tìm cậu”

“Hay là thôi đi, Tô Lam, chúng ta nói chuyện trong điện thoại là được rồi”
Chương 3105

“Cậu nói đi”

“Haiz, mình có một cái tin tốt, một cái tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?”

Nghe tin tốt trước đi

“Tin tốt chính, mình còn lần đầu tiên”

“Cái gì?”

Tô Lam nhịn không được hét lớn lên Nhưng khi cô phát hiện ông cụ Quan đang nhìn về phía bên này, vội vàng hạ thấp tiếng nói của mình “Giáo sư Lục không động đến cậu? Nói cách khác, lần ở trong nhà vệ sinh khách sạn Vọng Nguyệt đó, hai người căn bản không có..”

“Đúng vậy”

“Vậy tin xấu của cậu là gì?”

Lâm Thúy Vân lập tức lộ ra khuôn mặt như khóc tang: “Tin xấu chính là, tối hôm qua mình không có lần đầu tiên”

“Lâm Thúy Vân, đùa mình vui lắm à?”

“Không phải, hiện tại mình đã bị vấy bẩn rồi!

Bởi vì mình hình như đã phát hiện ra một bí mật động trời, mình còn lo lắng liệu mạng mình có phải để lại đây không”

“Lời này của cậu là có ý gì?”

Lâm Thúy Vân sau khi tiêu sái khóa trái cửa phòng mình lại mới vô cùng buồn bực nói: “Lục Mặc Thâm bản sớm!”

“Phụt”

Tô Lam suýt chút nữa không nhịn được mà phun ra nước miếng.

Cô ho khan một trận, thật vất vả mới thở lại được: “Không thể nào?”

“Sao lại không thế?”

Trong lòng Lâm Thúy Vân hiện tại vô cùng căm phân: “Minh nói cậu nghe. Đêm qua anh ta không thể chống được dù chỉ một phút đồng hồ, bảo sao anh ta lại phải chạy tới nhà của mình, quả nhiên có âm mưu. Cậu nói xem, chuyện này sao †ớ dám đòi công bằng với mẹ. Sao có thể nói rắng con rế của mẹ bản sớm, mẹ tin hay không thì tùy.

Nếu mình dám nói lời này thì liều mẹ mình có lập tức đánh chết mình không?”

“Ha ha hat”

Tô Lam ôm bụng, suýt chút nữa cười ra nước mắt: “Thúy Vân. Xin lỗi cậu, cậu cho mình cười một lát, ha ha ha ha”

Lâm Thúy Vân thở hốn hến ở đầu bên kia điện thoại “Tô Lam, cậu đừng có cười mình, người ta đang tâm sự với cậu đó!”

Tô Lam cố nén xúc động để không cười 1o, bất đầu phân tích giúp cô ấy: “Ngày hôm qua cậu là lần đầu tiên đúng không?”

“Đúng vậy, mình nói cậu nghe, giống như hình phạt vậy, đau chết mình rồi”

“Theo mình được biết thì đây cũng có thể là lần đầu tiên của giáo sư Lục”

“Cái gì? Không thể nào?”

“Sao lại không thể chứ. Cậu không biết à, nam thần nhà cậu lần đầu tiên cũng như vậy. Lần đầu tiên của xử nam đều như vậy, rất bình thường. Nếu giáo sư Lục nhà cậu lần đầu tiên đã kéo dài hai ba tiếng, không những cậu phải giải thích với anh ta, anh ta tuyệt đối cũng không có khả năng chịu được, hiếu chưa?”
Chương 3106
‘Vẻ mặt Lâm Thúy Vân mơ hồ: “Thật sự…là như vậy sao?”
“Trước đây là ai lôi kéo mình không nên xem mấy phim về tình yêu hả? Sao kiến thức sinh lý có thể thiếu thốn như vậy?”
“Là như vậy sao?”
Lâm Thúy Vân cân nhắc một chút: “Được rồi, tớ đi tìm Lục Mặc Thâm hỏi rõ ràng một chút đi”
“Được”
Tô Lam vừa mới ngắt điện thoại, chuẩn bị xoay người, vừa quay đầu liền thấy Quan Triều Viễn mang vẻ mặt lạnh lùng đứng ở sau lưng mình Tô Lam lập tức sợ hãi “Anh, từ khi nào anh đứng ở sau lưng em vậy?”
Khuôn mặt tuấn tú đang đen lại của Quan Triều Viễn ngẩng lên trời “Từ lúc em bắt đầu nói anh chỉ có mấy giây.”
Ngữ khí của anh rất bình tĩnh, nhưng gân xanh trên trán đã bắt đầu nổi lên.
Tô Lam cảm thấy sau lưng chợt lạnh, hơi chột dạ nói: “Ai da, ông nội, cần câu của ông động đậy lớn, chắc chắn là cá lớn, cháu đến giúp ông”
‘Vẻ mặt ông cụ Quan mơ hồ: “Cái gì, có ư? Để ông xem xem”
Tô Lam vừa mới chạy đến liền phát hiện cần câu của ông cụ Quan thật sự động đậy.
Hơn nữa động tĩnh cũng rất lớn, ước chừng là một con cá lớn Tô Lam vội vàng chạy tới, hai người thở hổn hển kéo nửa ngày cũng không kéo được con cá kia lên.
Ông cụ Quan tức giận đến mức râu cũng chổng ngược lên trời, quay đầu quát với Quan Triều Viễn bên kia: “Tên nhóc thối, còn đứng sờ sờ ở đó làm gì?
Còn không lại đây hồ trợi”
Quan Triều Viễn khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng, tiêu sái lại đây: “Ông lão thối, trong hồ của ông còn nuôi cá sấu à?”
Tô Lam sợ đến mức mặt trắng nhợt.
Ông cụ Quan vội vàng an ủi cô “Đừng nghe nó nói hưu nói vượn. Ông có nuôi một con cá lớn, tâm mấy chục cân. Ông câu cá ở sau sân này bao nhiêu năm, hôm nay là lần đầu tiên câu được. Tên nhóc thối, nhanh lại đây hỗ trợ đi”
Lúc này Quan Triều Viễn mới đi qua hỗ trợ câu con cá lên, thật sự là con cá lớn tâm bảy tám mươi cân.
“Trời ạ, ông nội, ông thật sự lợi hại!”
Tô Lam cảm thán từ tận nội tâm, cô còn chưa gặp con cá lớn như vậy đâu!
Gương mặt già nua của ông cụ đỏ lên khi nghe lời khen của cô, vô cùng đắc ý mở miệng: “Đương nhiên rồi. Cháu xem tên nhóc thối kia câu được cả sọt, dù có câu được mười sọt nữa cũng không bằng một con cá lớn này của ông Trưa hôm nay chúng ta ăn tiệc cái”
Ông cụ mang khuôn mặt hồng hào hứng khởi đứng lên, xoay người rời đi, Tô Lam nhanh chóng muốn đuổi theo sau.
Nhưng mà cô còn chưa kịp bước một bước nào đã bị Quan Triều Viễn chặn ngang lại “Còn muốn chạy?”
Da đầu Tô Lam nổ tung, quay đầu lại, thật cẩn thận nhìn về phía Quan Triều Viễn: “Chuyện vừa rồi, em thấy em có thể giải thích với anh.”
“Em giải thích cái gï? Nói cho người khác chồng em chỉ được vài giây? Xem ra mấy ngày nay em nghỉ ngơi đến mức thư thái quá rồi. Buổi tối hôm nay anh cho em thử xem anh có phải chỉ được vài giây không?”
Tô Lam thấy vẻ mặt âm trầm của anh liền cảm thấy lưng run rẩi “Anh Quan, em sai lầm rồi, em cam đoan từ nay về sau sẽ không bao giờ nói với người khác nữa!”
Chương 3107
“Xem ra trước đây em từng có suy nghĩ này nhỉ?”
Quan Triều Viễn gắt gao nhìn chăm chẳm cô, trong đầu cân nhắc xem buổi tối hôm nay phải thu thập cô như thế nào.
Tô Lam cảm thấy mình lại đột nhiên đào một cái hố lớn cho mình Ngay tại thời điểm cô không biết nên làm thế nào cho phải, ông cụ đột nhiên dừng bước chân, quay đầu nhìn lại: “Hai đứa còn đứng sững ở đó làm gì? Nhanh chóng đi đến đây”
“Dạ đến ngay, đến ngay đây ạ”
Tô Lam quay người lại, nhanh như chớp bỏ chạy.
Bữa cơm trưa này Tô Lam thật sự ăn không ra hương vị.
Cô thỉnh thoảng trộm nhìn Quan Triều Viễn, phát hiện từ sau khi mình ngắt điện thoại, khuôn mặt người này âm trầm đến đáng sợ.
Không thể nào, giận rồi?
Được rồi.
Thật ra cô cũng biết, đàn ông không muốn nghe nhất chính là người phụ nữ của mình nói mình không được.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Quan Triều Viễn tính dẫn Tô Lam ra ngoài.
Ông cụ Quan lo lắng hỏi “Hai đứa đi đâu vậy? Buổi chiều không tính giúp ông câu cá à?
Tô Lam quay đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn, nhưng mà trên mặt Quan Triều Viễn không có biểu cảm gì cả, chỉ thản nhiên nói “Đi đường Triều Dương.”
Sắc mặt ông cụ Quan lạnh lại, cau mày, hơn nửa ngày không nói lời nào.
Tô Lam không hiếu rõ, một hồi lâu sau mới đọc được ý nghĩ từ câu nói tiếp theo của ông, hiểu được sự trầm mặc nà “Đúng vậy, cũng nên trở về, đã ở chỗ ông vài ngày rồi Biệt thự ở đường Triều Dương chính là nơi ở của Lệ Trí Thần và Bạch Ninh Hương.
Quan Triều Viễn thản nhiên nói một câu “Ông lão thối, cháu đi đây”
Ông cụ Quan cau mày nhìn bóng dáng hai người bọn họ rời đi, đột nhiên mở miệng nói: “Tô Lam”
Tô Lam đang chuẩn bị lên xe, nghe thấy ông cụ gọi cô, vội vàng quay đầu lại nhìn: “Ông nội, làm sao vậy?”
Ông cụ Quan cân nhắc một chút, nói: “Tính tình cha mẹ không tốt, nhưng tâm không xấu, các cháu nói chuyện bình thường là được. Tên nhóc thối Triều Viễn kia, tính cứng mà miệng cũng cứng, cháu đừng học theo nó, biết chưa?”
Tô Lam ngoan ngoãn gật đầu: “Cháu biết rồi, ông nội”
Ông cụ nhìn nụ cười nhẹ nhàng của Tô Lam, còn có hai lúm đống tiền kia, trong lúc hoảng hốt thậm chí sinh ra một loại ảo giác.
Có phải ông trời nhìn thấy lão tam nhà bọn họ mất Lệ Bảo Ngọc cho nên mới tặng một Tô Lam tới?
Bởi vì khi hai người cười rộ lên đều rực rỡ như vậy, sáng lạn giống nhau, ngay cả hai lúm đồng tiền tỉnh xảo cũng giống nhau như đúc.
Nụ cười hồn nhiên như vậy mới là thứ quý giá nhất thế giới này!
“Ngoan, đi thôi, ông nội ở nhà chờ các cháu”
Chương 3108

Tô Lam ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ngồi ở vị trí phó lái Cô vừa mới đeo dây an toàn xong, xe Quan Triều Viễn liền khởi động.

Lúc này bọn họ phải đi đón hai đứa nhóc kia trước.

Tô Lam quay đầu nhìn anh một cái, cảm giác không khí quanh anh có hơi thấp.

Cân nhắc một lát, cô nghiêng người sang một bên, hôn lên mặt anh một cái “Anh Quan, còn đang giận sao?”

Quan Triều Viễn liếc cô một cái: “Anh giống người nhỏ mọn, dễ tức giận như vậy sao?”

‘Tô Lam còn thật sự suy nghĩ nghiêm túc, sau đó gật đầu: “Không phải giống, mà sự thật là v: Quan Triều Viễn: “.„.Có lẽ vậy, cho nên tối nay em có phiền toái lớn rồi!”

Trong lòng Tô Lam nhảy dựng, vội vàng mất tự nhiên ho khan hai tiếng, chuyể đề tài: “Cái đó, chúng ta đi mua nước hoa quả và mấy món đồ khác rồi đến chỗ chú dì sau được không?”

Quan Triều Viễn nhìn cô một cái, cũng không chọc thủng vở xiếc nhỏ của cô, dù sao tối nay cũng có thời gian chỉnh cô: “Không cần, lần này bọn họ nói chúng ta về cũng không phải mời chúng ta ăn cơm”

‘Sau khi nghe vậy, Tô Lam nhịn không được thở dài một tiếng, buồn bực: Quả nhiên, lại là hồng môn yến!

Quan Triều Viễn một tay lái xe, tay còn lại nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của cô: “Đừng lo lẳng, hết thảy đều có anh. Em chỉ cần dẫn theo con đứng ở sau lưng anh, im lặng làm bà Quan là được rồi”

Tô Lam đột nhiên cầm tay anh lên, cản một cái lên tay anh: “Haiz, anh Quan, vì sao làm bà Quan của anh lại gian nan như vậy?”

‘Säc mặt Quan Triều Viễn trầm xuống: “Không được phép rút lui”

Nhìn phản ứng của anh lớn như vậy, Tô Lam nhịn không được muốn trêu anh “Nhưng mà người ta thật sự sợ hãi!”

Ánh mắt Quan Triều Viễn chợt lóe lên, anh đột nhiên đánh tay lái “Chúng ta không đi nữa”

Tô Lam sợ hãi, vội vàng kéo tay anh lại, không cho anh quay đầu xe: “Đừng, em chỉ nói đùa thôi”

Quan Triều Viễn vô cùng nghiêm túc nhìn chấm chằm cô: “Nếu em thật sự sợ, anh có thể trả lại vị trí tổng giám đốc tập đoàn Quan thị cho bọn họ.”

Khi Quan Triều Viễn nói những lời này, thanh âm thật bình tĩnh, không nghe ra cảm xúc gì Nhưng khi những lời này vào tai Tô Lam lại trở thành lời yêu thương êm tai nhất thế giới này.

Người đàn ông này vì cô lại có thể dễ dàng buông bỏ tập đoàn Quan thị.

Trên mặt Tô Lam hiện lên một nụ cười thản nhiên: “Anh Quan, anh biết không? Thủ đoạn thả thính của anh gần đây càng ngày càng lợi hại”

Quan Triều Viễn nghiêm túc lái xe, bớt chút thời gian nhìn cô một c: “Như vậy lời vừa rồi của anh có làm bà Quan cảm động không?”

Tô Lam nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Em cảm thấy được là có.”

“Vậy là tốt rồi Tô Lam biết tập đoàn Quan thị là sự tồn tại như thế nào với Quan Triều Viễn.

Đối với Quan Triều Viễn mà nói, ý nghĩa của nó.

căn bản không nằm ởtiền tài và quyền lực, mà ở tôn nghiêm và cảm giác thành tựu Mặc dù tập đoàn Quan thị là ông cụ Quan và Lệ Trí Thần liên thủ có được, nhưng nếu không có những thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn của Quan Triều Viễn thì cũng không thể có được huy hoàng như bây giờ.

Tuy rằng Tô Lam hy vọng mình có thể thanh thản ôn định cùng anh đi qua quãng đời còn lại, không có bất kì thứ gì cách trở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK