Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2918

Ở phía sau Mộ Mẫn Loan nói lớn: “Nếu cô chắc chắn Quan Triều Viễn đối xử chân thành với cô thì đồ vật này có thể giúp cô”

Tô Lam nhìn xuống cái túi trên tay, cô cảm thấy hốc mắt đau nhức: “Anh trai.

Khi Tô Lam ra ngoài, cô chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay lại nhìn Mộ Mẫn Loan: “Mộ Mẫn Loan, nếu tôi là cô thì tôi sẽ xử lý tất cả những bức ảnh đó. Dù sao thì nếu tôi là anh trai thì chỉ cần nhìn cô thôi cũng thấy buồn nôn”

Mộ Mẫn Loan chỉ cảm thấy trái tim cô ta vỡ nát, nó bị đập tan thành từng mảnh.

Những mảnh vụn nhỏ trong tim.

Lúc này, Tô Lam dường như dùng những mảnh nhỏ đâm cô ta, cảm xúc của cô ta đột nhiên mất kiểm soát: “Cô tin tôi đi, thật sự là anh trai cô đã quay trở lại, anh ấy thật sự trở lại”

Sự tức giận không thể kiềm chế hiện lên trong mắt Tô Lam: “Lúc trước cô đâm anh trai tôi, nếu anh ấy có quay lại thì cô nghĩ anh ấy sẽ cứu cô hay sao? Tôi nghĩ, anh trai tôi sẽ ước gì cô chết đi!”

Tô Lam nói xong, lạnh lùng xoay người bước đi.

‘Sau khi nghe cô nói, Mộ Mẫn Loan trực tiếp ngã xuống đất, cả nguwoif như bị đả kích mạnh Sau vài giây, cô ta đột nhiên che mặt và khóc nức nở.

Tô Lam vừa đi không xa, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc thất vọng phía sau.

Cô ôm chặt chiếc túi trong tay.

Đi hết con đường mà chết lặng không biết mình đang nghĩ gì nữa “Tích tích tích.”

Bên đường, tiếng xe cộ rít lên làm cho Tô Lam lập tức hoàn hồn. Mắt thấy sắp đụng xe, cô hoảng sợ ngẩng đầu lên.

Là một chiếc Bentley màu đen, Quan Triều Viễn đang cau mày và lộ ra nửa khuôn mặt từ cửa sổ xe.

Lúc này, sắc mặt anh trông bình tĩnh: “Sao lại đi đường không để ý như vậy, nghĩ muốn chết à?”

Cô không biết tại sao, nhưng lúc này thái độ của Quan Triều Viễn rất hung dữ, làm cho cô ấm ức, hai con mắt đỏ hoe muốn khóc Quan Triều Viễn nhìn cô đứng ngây người tại chỗ, hai mắt đỏ hoe nhìn anh, trông thật xót xa đến đáng thương Quan Triều Viễn kéo cửa xe và đi về phía cô: “Sao vậy? Ai bắt nạt em?”

Tô Lam ngơ ngác nhìn anh, như thể trở về nhiều năm trước, khi cô còn học trung học, cô đã bị một tên xã hội đen trong trường chặn đường, hẳn ta buộc cô phải quen với hắn ta.

Đây là lần đầu tiên Tô Lam gặp phải chuyện như thế này.

Đột nhiên, cô hoảng sợ nên chạy đi tìm anh trai khóc, khi anh trai thấy cô cũng đã hỏi như vậy: “Sao vậy? Ai bắt nạt em?”

Sau khi cô ấy giải thích tất cả mọi chuyện thì anh trai đã đến trường rồi một mình đánh nhau với những tên đó, chúng bị rụng hết răng. Bản thân anh ấy lúc đó cũng bị thương nặng, về nhà bị mẹ phạt rất nặng.

Tô Lam nhớ rằng lúc đó cô đã bị dọa cho sợ hãi nhưng anh trai mặt mũi bầm dập lại đứng trước mặt cười với cô.

“Tại sao lại không nói chuyện? Có ai bắt nạt em hay không?”

Giọng nói của Quan Triều Viễn đã kéo suy nghĩ của cô trở lại.

Giờ phút này trên khuôn mặt của anh mơ hồ bốc lên lửa giận giống như muốn phun trào ra bên ngoài Trong lòng Tô Lam trở nên ấm áp, cuối đầu nhào vào lòng anh, ôm chặt eo của anh.

Thấy cảm xúc của cô gái nhỏ có vẻ không ổn, cũng không chịu mở miệng nói chuyện, Quan Triều Viễn dứt khoát kéo cô nhích ra một chút, lấy điện thoại ra rồi bắt đầu gọi điện thoại cho Lục Anh Khoa Tô Lam sững sờ nhìn anh, cô vấn chưa kịp lấy lại tinh thần thì điện thoại đã được kết nối “Boss Nếu tôi nhớ không lầm thì Tư Vũ Chiến đang có mấy việc làm ăn hợp tác với tập đoàn Lệ Thiên?”

Tô Lam nghe được câu này, ngay lập tức đã hiểu được ý đồ của anh.

Cô cuống quít nhảy dựng lên, cướp điện thoại từ trong tay của Quan Triều Viễn: “Lục Anh Khoa, không có việc gì đâu”


Chương 2919

Đầu dây bên kia điện thoại, vẻ mặt của Lục Anh Khoa vô cùng mờ mịt “Vừa rồi cậu Quan chỉ là đang hỏi bâng quơ mà thôi, anh tuyệt đối đừng nghiêm túc quá, tạm Dùng tốc độ nhanh nhất nói xong câu đó, Tô Lam vội vàng nhanh nhẹn cúp điện thoại.

Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn cô: “Bây giờ đã có thể nói chuyện đàng hoàng với anh chưa?”

“Vừa rồi người ta cùng lắm chỉ là nhìn khung cảnh xưa nên đau lòng mà thôi, không có ai bắt nạt em cải Anh không cần phải có phản ứng lớn như vậy”

“Nhìn khung cảnh xưa nên đau lòng?”

Tô Lam cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, mà ngược lại có chút tò mò nhìn chăm chằm vào anh: “Nói đi cũng phải nói lại, tại sao anh lại xuất hiện ở chỗ này chứ?”

“Lâm Thúy Vân lo lắng cho em nên đã gọi điện thoại cho anh”

‘Tô Lam gật đầu, nhịn không được lại liếc Quan Triều Viễn một cái Người này ngày thường công việc rất bận rộn, nhưng Thúy Vân chỉ vừa mới gọi điện thoại cho anh, anh đã lập tức chạy tới đây với cô.

Một nơi nào đó trong đáy lòng của cô nổi lên một chút ngọt ngào Tô Lam tiến lên chủ động nắm tay anh.

“Em không sao, có phải anh vẫn còn côn: việc khác cần làm hay không? Hay là anh trở về công ty trước đi, buổi chiều em vẫn còn phải đến đoàn làm phim một chuyến”

“Không cần, anh đã xin nghỉ phép hộ em rồi”

Quan Triều Viễn nhìn cô, thản nhiên nhướng mày.

Đầu của Tô Lam mơ hồ xuất hiện hắc tuyến, tên này thật sự là quá bá đạo!

Đừng tưởng rắng cô không biết anh đã làm cách nào để xin nghỉ phép giúp cô.

Anh chỉ cần gọi điện thoại cho Phương Trí Thành, dựa vào sự thức thời của Phương Trí Thành, cho dù buổi chiều có bận rộn đến đâu, anh ấy cũng chỉ có thể kiên trì nói không có việc gì!

Nếu muốn từ chối, trừ phi anh ấy không muốn bảo vệ công việc của mình nữa.

“Vậy chiều nay chúng ta đi đâu đây? Mỹ Chỉ và Duy Hưng cũng phải đến ba hoặc bốn giờ chiều mới có thế tan học”

Quan Triều Viễn lôi kéo cô lên xe: “Đi ăn cơm trước, buổi chiều cùng anh làm việc.”

Hai người cùng nhau đi đến một nhà hàng gần tòa nhà trụ sở chính của Tập đoàn Lệ Thiên.

Nhà hàng này có khung cảnh tuyệt đẹp và được trang trí theo phong cách cổ điển Tô Lam tương đối thích ăn đồ ăn của tỉnh Tương Nam cho nên những món mà Quan Triều Viễn đã gọi đều là món mà cô thích.

Sau khi ngồi xuống, cô đem túi da trong tay đặt sang một bên, hai tay chống lấy khuôn mặt nhỏ bé, nhìn về phía đối diện: “Em đột nhiên nhớ tới một chuyện”

Nói anh nghe xem”

“Anh Quan, anh thật sự định đưa em về nhà vào ngày sinh nhật của ông cụ sao?”

Quan Triều Viễn nhíu mày, rót một ly nước cho Tô Lam, đưa qua: “Chuyện mang vợ về gặp cha mẹ rất kỳ lạ hay sao?”

Không biết vì sao, Tô Lam đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương: “Em có chút lo lắng”

Quan Triều Viễn bắt đầu đau đầu: “Anh đã nói là không thế nói trước cho em biết rồi mà.”

Thật ra thì anh đã sắp xếp tất cả mọi chuyện tương đối chu toàn rồi, đợi đến lúc đó Tô Lam chỉ cần xuất hiện là được.

Nhưng tất cả kế hoạch này của anh đều bị Tống Chỉ Manh kia làm cho rối loạn, Anh biết Tô Lam rất nhạy cảm, nếu nói trước cho cô biết thì cô nhất định sẽ đắn đo suy nghĩ cả ngày Hiện tại xem ra lo lắng của anh quả nhiên đã linh nghiệm rồi Tô Lam tủi thân bĩu môi: “Anh đừng có.

nghĩ rằng tất cả mọi người đều như anh, mội tâm lúc nào cũng có thể mạnh mẽ như vậy có được hay không? Em không thể làm bất cứ điều gì mà không lo lắng, không sợ hãi cả!”

Quan Triều Viễn dường như đã bị những lời này của cô làm cho hài lòng, khóe miệng anh khẽ nhếch lên: “Nếu đã như vậy thì cứ giao tất cả mọi chuyện để cho anh xử lý, em không cần phải lo lắng. Ngoan ngoãn ăn cơm, được không?”

“Em biết rồi.”

Hai người đang ăn thì bên ngoài gian phòng bỗng truyền đến tiếng thét chói tai của một người phụ nữa: “Lưu manh, anh mau dừng lại cho tôi!”

Tất cả các phòng VIP trong nhà hàng này đều là phòng bán mở.


Chương 2920
Mỗi phòng đều được ngăn cách bởi một tấm bình phong, hoa cỏ, rèm trúc và các loại trang trí khác, vì vậy hiệu ứng cách âm về cơ bản là không có.
Tô Lam chỉ cảm thấy giọng nói này thật sự có chút quen thuộc, vội vàng quay đầu nhìn qua.
Vừa nhìn qua liền phát hiện quả nhiên là người quen.
Cô vội vàng đưa tay kéo ống tay áo của Quan Triều Viễn, nhỏ giọng nói: “Anh mau nhìn xem, là chị Chỉ Manh!”
Quan Triều Viễn dường như không hề kinh ngạc, chỉ lạnh lùng cúi đầu ăn cơm: “Thích xem náo.
nhiệt thì có thể xem một chút, nhưng nhất định phải ít quản việc bao đồng lại”
Tô Mạc Mạc nghe vậy, không thể không le lưỡi với anh. Đột nhiên cô cảm thấy một chút hứng thú đang dâng lên, cô muốn trêu chọc Quan Triều Viễn: “Anh Quan là bởi vì nhìn thấy người đi cùng chị ấy chính là Khúc Ảnh Đế cho nên mới nói với em ít lo chuyện bao đồng hay sao?”
Quan Triều Viễn khưng lại một chút, trực tiếp buông đũa xuống.
Ánh mắt của anh nhìn chäm chãm Tô Lam như có điều suy nghĩ: “Cũng thật đúng lúc, lần trước anh đại phát thiện tâm không có cấm anh ta hoạt động trong giới giải trí. Hay là lân này liền thực hiện?”
Tô Lam bị cứng họng một lúc, vội vàng.
bưng bát cơm lên, vùi đầu ăn cơm: “Cái gì cơ.
Em không có nói gì hết”
‘Vẻ mặt của Quan Triều Viễn vô cùng lạnh lùng, đưa tay cầm lấy đôi đũa, chỉ dùng ánh mắt thản nhiên quét về phía Tống Chỉ Manh.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Khúc Thương Ly đã từ phòng bên cạnh đi ra, lúc này đang đứng ở hành lang bên ngoài Mà Tống Chỉ Manh cũng đuổi theo, hai tay đưa lên liều mạng chặn đường đi của anh ấy, căn bản là không có ý định để cho anh ấy rời đi Trong đôi mắt của cô ấy ẩn chứa lửa giận, sắc mặt cũng xanh mét.
“Khúc Thương Ly, cho dù chúng ta đã chia tay thì mọi người cũng vẫn là bạn bè đúng chứ? Một chuyện nhỏ xíu như vậy mà anh cũng không chịu giúp, có lầm hay không vậy?”
Khúc Thương Ly mặc âu phục màu đen đậm, †oàn thân trên dưới đều lộ ra một loại khí chất trầm ổn.
Ánh mắt anh ấy thản nhiên nhìn thẳng vào Tống Chỉ Manh: “Nếu tôi không giúp thì sao?”
Tống Chỉ Manh cười lạnh.
“Anh đừng tưởng rằng tôi không biết sau khi anh quay xong “Đại Đường Vô Song” thì phải tiếp nhận tiếp bộ phim gì, tôi nói cho anh biết, nếu anh không giúp tôi thì tôi cam đoan sau này anh nhất định sẽ không nhận được một bộ phim nào cả, anh có tin hay không?”
Ánh mắt của Khúc Thương Ly đột nhiên híp lại, quanh thân tản ra khí thế lạnh như băng.
Anh ấy tiến tới gần Tống Chỉ Manh một bước, chiếm ưu thế về chiều cao, anh cúi đầu nhìn xuống cô: “Ảnh Hậu Tống, đây là muốn uy hiếp tôi sao?”
Tống Chỉ Manh cao một mét bảy so với Khúc Thương Ly cao một mét tám mươi tám, vẫn có vẻ đặc biệt nhỏ nhắn linh hoạt.
Mặc dù trên chân cô vẫn còn đang mang giày cao gót nhưng so về mặt khí thế thì cô ấy vô tình lại bị anh ấy nghiền ép.
Đối mặt với người đàn ông đang từng bước tiếp cận, cô theo bản năng lui về phía sau, không giải thích được cảm thấy có chút chột dạ.
Biểu tình này của Khúc Thương Ly khiến cho cô nhận ra, muốn cứng rắn với tên này, chỉ sợ là vô dụng.
Vì thế Tống Chỉ Manh nhanh chóng hạ giọng: “Khúc Thương Ly, anh chỉ cần đồng ý giúp tôi một việc này là được rồi! Anh có quan hệ tốt với giáo sư Thẩm như vậy, đi gặp anh ta một lần không khó như vậy chứ? Điều đó thực sự rất quan trọng , tôi cầu xin bạn, giúp tôi được không? “
“Rất quan trọng đối với cỡ Bên trong con ngươi sâu thẩm của Khúc Thương Ly, phảng phất như có thứ gì đó lóe lên.
Giống như đột nhiên nghĩ đến một chuyện gì đó ánh mắt của anh ấy nhìn chảm chăm vào Tống Chỉ Manh, sau đó liền xuất hiện thêm một tia nghi ngờ.


Chương 2921
“Cô là vì Quan Triều Viễn nên mới tới đây tìm tồi?”
Khi nghe thấy tên Quan Triều Viễn, ánh mắt của Tô Lam sáng lên, vội vàng đẩy khuỷu tay của anh: “Anh Quan, anh bị điểm danh rồi kìa! Anh nhờ chị Chỉ Manh giúp đỡ chuyện gì vậy?”
Trên gương mặt của Quan Triều Viễn cũng không có biểu hiện gì, nói: “Đây vốn là do chị ấy nợ anh, anh mặc kệ chị ấy phải dùng biện pháp gì, chỉ căn lấy được đồ cần lấy là được”
Tô Lam nhíu mày, trong lòng vô cùng tò mò, Rốt cuộc đó là cái gì mà ngay cả Quan Triều Viễn dù có muốn cũng không thể lấy được vậy chị Lại còn khiến cho Ảnh Hậu Tống phải thần thần bí bí như vậy, Mà trên hành lang lúc này, vẻ mặt của Tống Chỉ Manh hiện lên sự kinh ngạc nhìn thẳng vào Khúc Thương Ly, giống như là điều kiện có phản xạ, mở miệng: “Làm thế nào mà anh lại biết được?”
Khúc Thương Ly lạnh lùng cười một tiếng “Quả đúng là phong thủy luân phiên xoay chuyển, thật sự không nghĩ tới tôi lại có thể nhìn thấy được một công chúa kiêu ngạo như cô lại hạ giọng cầu xin tôi? Nhớ lúc trước, khi cô và tôi ở bên nhau, nếu như cô cũng có thái độ như thế này, nói không chừng chúng ta cũng không cần phải chịu nhiều khố sở như vậy”
Lúc này, Tống Chỉ Manh cảm thấy trong mình đầu chợt lóe lên hình ảnh của quá khứ, cô ấy bỗng nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên.
“Khúc Thương Ly, hai chúng ta hiện tại đang nói chuyện chính sự, anh đừng có kiếm cớ nói Đông nói Tây với tôi những chuyện không có ý nghĩa như vậy”
Khúc Thương Ly đột nhiên lại bước lên một bước kéo gần khoảng cách với cô: “Có thật là vậy không, nếu như tôi chịu giúp cô chuyện này, thì tôi có nói cái gì cô cũng đồng ý làm theo?
Tống Chỉ Manh nhíu mày, thể hiện rất rõ ràng là cô ấy đang nghiêm túc suy nghĩ cái gì đó.
Tên Quan Triều Viễn kia quả thật là máu lạnh đến biến thái.
Lần trước cô thiếu chút nữa đã không cẩn thận làm hỏng chuyện của chú ấy, nếu mà bây giờ vắn không thể lấy được thứ kia, chú ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Nghĩ tới đây, Tống Chỉ Manh giật mình, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần anh đồng ý giúp tôi, chuyện gì tôi cũng đều có thể làm”
“Hai”
Khúc Thương Ly không thể nhịn được, lập tức bật cười.
Có điều tiếng cười đó cũng không phải là tiếng cười vui vẻ từ đáy lòng, mà ngược lại nó mang theo sự châm chọc và khiêu khích một cách rõ ràng.
Đôi mắt sâu thẩm của anh ấy nhìn chăm chăm vào Tống Chỉ Manh, quả thật giống như là hận không thể nuốt chửng cô vào bụng: “Thật đúng là tình nghĩa sâu đậm!”
Không nghe ra lời này mang ý tứ châm chọc, Tống Chỉ Manh thậm chí còn có chút đắc ý.
“Không đúng sao, cũng không nhìn xem Tống Chỉ Manh tôi là ai chị “Vậy thì được rồi”
Khúc Thương Ly đột nhiên nắm lấy cánh tay của cô ấy, xoay người đi về phía cửa.
Tống Chỉ Manh bị giật mình, cổ tay cô ấy bị nắm rất chặt, mơ hồ truyền đến cảm giác đau đón.
Bước chân của Khúc Thương Ly còn rất lớn, căn bản là mặc kệ cô có đi theo kịp hay không.
‘Sau khi cô đi theo được vài bước thì rốt cuộc cũng cảm giác được là cảm xúc của Khúc Thương Ly dường như có một chút gì đó không đúng lắm Tống Chỉ Manh hơi bối rối, vội vàng đưa tay năm lấy cổ tay của anh ấy: “Khúc Thương Ly, anh muốn làm gì? Mau thả tôi ra, anh đang làm cái gì vậy hả? Có chuyện gì chúng ta cứ nói ở đây là được rồi”
Khúc Thương Ly bị cô đánh trúng cũng có chút không kiên nhắn, buông tay thả cô ấy ra.
Giày cao gót của Tống Chỉ Manh bị treo một cái, cô ấy trực tiếp ngã đụng vào tường, đau đến mức khuôn mặt nhỏ bé của cô ấy cũng trở nên trắng bệch.
“Khúc Thương Ly, có phải anh bị điên rồi hay không?”
Khúc Thương Ly nhanh chóng nhào tới, lạnh lùng nhìn chăm chăm cô ấy.
“Không phải cô đã nói có thể vì Quan Triều Viễn mà chuyện gì cũng đồng ý làm theo hay sao?”
Tống Chỉ Manh mơ hồ cảm thấy có hơi không được thích hợp, hỏi lại: “Lời này của anh rốt cuộc Khúc Thương Ly nằm lấy cổ tay của cô ấy, ánh mắt của anh giống như đang muốn ăn thịt người “Nếu như cái gì cô cũng đồng ý làm theo, vậy thì cùng tôi lên giường chắc cũng không phải là chuyện gì lớn đúng chứ?”


Chương 2922

Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Chỉ Manh lập tức trắng bệch: “Anh… Anh đang nói cái gì vậy hả!”

Đôi mắt của Khúc Thương Ly còn đang hừng hực lửa giận, đầu ngón tay với những khớp xương rõ ràng dừng lại trên đôi môi của cô, chậm rãi ma sát một cách tỉnh tế.

“Tuy rằng đã qua nhiều năm như vậy rồi, nhưng tư vị của cô ở trong đầu tôi vẫn luôn không thể phai nhạt được. Tiếng thở dốc của cô, sự sít chặt tinh tế của cô, còn có bộ dáng cô kêu tôi không cần phải dừng lại, gọi tôi là anh trai Thương Ly. Nếu đã không thể quên vậy thì chúng †a cứ dành ra một đêm ôn lại chuyện cũ một chút? Nếu làm như vậy, chẳng những là tôi được phát tiết mà ngay cả cô cũng có thể đạt được nguyện vọng, cô thấy thế nào?”

“Bốp!”

Trong cơn giận dữ, Tống Chỉ Manh lập tức vung tay tát anh ấy một cái.

Bởi vì tức giận muốn điên lên rồi, cho nên lực đạo trên tay của cô ấy cũng không có một chút sự không chết nào.

Khuôn mặt tuấn tú của Khúc Thương Ly bị đánh nghiêng qua một bên.

Nhưng mà hình như anh ấy cũng không hề tức giận, chỉ đưa tay nhẹ nhàng chạm vào má phải vừa bị đánh của mình, đáy mắt lộ ra ý cười châm chọc: “Vừa rồi không phải còn nói cái gì cũng đồng ý làm theo hay sao? Tình cảm của cô cùng lắm cũng chỉ được như thế”

Nói xong lời này, Khúc Thương Ly không chút do dự xoay người rời đi Chỉ để lại một mình Tống Chỉ Manh ngơ ngác đứng tựa vào vách tường, hốc mắt đỏ lên.

Trong phòng, Tô Lam đã từ xa chứng kiến được tất cả những chuyện này khế hô lên một tiếng: “Trời ơi, chị Chỉ Manh vừa mới tát Khúc Ảnh Đế một cái!”

Bởi vì lúc hai người bọn họ nói chuyện đã đi ra ngoài kéo dãn ra một khoảng cách rất xa, cho nên Tô Lam cũng không thể nghe được đối thoại giữa bọn họ.

Nhưng một cái tát vang dội mà thanh thúy vừa nấy, cô lại có thể nhìn thấy một cách vô cùng rõ ràng.

Quan Triều Viễn có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi: ‘Xem ra, công việc bận rộn này cũng không thể trông cậy vào cô ấy được nữa.”

“Vậy chúng ta có cần phải đi qua xem thử hay không?”

“Hay là thôi đi, nếu như em gặp phải cảnh tượng khó xử như vậy thì chắc là cũng không muốn bị người quen bắt gặp có đúng hay không?”

Nói xong câu này, Quan Triều Viễn nhanh chóng đặt đũa xuống, hỏi: ‘Ăn no chưa?”

Tô Lam gật đầu.

“Vậy thì theo anh trở về công ty”

Nói về văn phòng của Quan Triều Viễn thì thật ra Tô Lam cũng đã đã tới đây mấy lần rš Chỉ là mỗi một lần đều không có ở lại lâu thì đã phải lập tức rời đi.

Cô vốn tưởng rằng Quan Triều Viễn kêu cô tới đây là vì có chuyện gì cần dặn dò sắp xếp, kết quả là ngay sau khi hai người trở lại văn phòng thì anh đã bắt đầu đi làm việc.

Ngồi ở phòng khách bên ngoài hơn mười phút, Tô Lam thật sự có cảm giác không thế ngồi im được.

Cô dứt khoát đứng lên đi vào trong thư phòng, vươn ra nửa cái đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn: “Triều Viễn, nếu như anh phải làm việc bận rộn như vậy, hay là em quay trở về trước…”

Không đợi lời cô nói xong, Quan Triều Viễn đã nhanh nhẹn dừng công việc trong tay lại, ngẩng đầu bình tính nhìn cô một cái.

Sau đó vẻ mặt của anh lạnh lùng lấy điện thoại di động ra: “Đạo diễn Phương, đem kịch bản bộ phim mà Tô Lam cần đọc giao đến tống bộ của tập đoàn Lệ Thiên.”

Tô Lam vừa nghe lời này của anh liền trợn tròn mắt: “Quan Triều Viễn, anh làm gì vậy?”

Quan Triều Viễn cúp điện thoại, nói: “Không phải em sợ ảnh hưởng đến tiến độ hậu kỳ của bộ phim sao? Vậy thì tiếp tục làm việc ở đây”

Tô Lam: “…”

Bạo quân, tên này quả thực là bạo quân mài Nửa giờ sau, Phương Trí Thành đã nhanh chóng phái người đưa kịch bản tới đây.


Chương 2923

Trợ lý Lâm kết nối với điện thoại nội tuyến của Quan Triều Viễn: “Boss, bên ngoài có người muốn gặp cô Tô.”

Lúc này Quan Triều Viễn đang để điện thoại ở chế độ loa ngoài cho nên câu nói này của trợ lý Lâm, Tô Lam cũng nghe được.

Cô vội vàng đứng lên: “Chắc là người tới đưa kịch bản phim, em đi ra ngoài một chút”

“Đi đi?

Quan Triều Viễn nhìn cô, đáy mắt lóe ra sự sủng nịch nhàn nhạt.

Chờ Tô Lam đi ra ngoài, ánh mắt của Quan Triều Viễn liền rơi vào cái túi giấy kraft kia.

Anh có để ý, từ khi bước vào cửa, Tô Lam đã cầm lấy cái túi giấy kraft kia.

Hơn nữa từ sau khi cô từ trong nhà Mộ Mãn Loan đi ra, tâm trạng cũng có chút gì đó không đúng lắm.

Ánh mắt lóe lên, anh đi tới, đem cái túi da trâu kia mở ra.

Bên trong là mấy tấm ảnh, còn có một cái huy chương.

Bản thân Quan Triều Viễn chính là từ trong bộ đội đi ra, cho nên anh nhìn một cái liền nhận ra chiếc huy chương kia Huy chương này là huy chương được trao tặng khi bộ đội lập công nhận được giải thưởng Anh lật huy chương lại, sau khi nhìn thấy cái tên được khắc phía sau, ánh mắt sâu thẳm lóe lên, một tia gợn sóng mơ hồ tràn ra…

Sau khi Tô Lam rời khỏi văn phòng, trợ lý Lâm đã nói với cô là có người tìm cô hiện đang chờ ở đại sảnh tăng một Chờ cô đi thang máy đến quầy lễ tân tầng một, thì biết được người đó đã không còn ở đây.

nữa, nhưng có để lại một cái túi giấy ở quầy lễ tân, đựng bên trong chính là phân doạn của bộ phim gốc “Đại Đường Vô Song”.

Tô Lam chào hỏi xong, đang định lấy lại tập tài liệu kia, ai biết được, lại đột nhiên có một bàn tay từ trên trời giáng xuống, lấy đi tập tài liệu của cô.

Tô Lam có hơi sửng sốt, quay đầu nhìn qua.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, tóc xoăn ngắn nhuộm màu xanh đậm, đang đứng bên cạnh mình Trên mặt cậu †a lộ ra nụ cười trêu chọc, lắc lắc tập tài liệu trong tay: “Ôi, cô gái nhỏ mới vào à, lúc trước sao chưa từng thấy qua?”

Nhìn thấy thái độ tùy tiện lỗ mảng của cậu ta, Tô Lam nhíu mày thật chặt: “Trả lại đồ cho tôi.”

Người đàn ông đưa tập tài liệu đó đến trước mặt cô một chút, nhưng khi Tô Lam vừa đưa tay định cầm lấy, thì cậu ta lại đột nhiên rút lại “Cô gái nhỏ, nói cho anh biết tên của em, rồi để lại số điện thoại cho anh, anh trai liền trả lại đồ cho em, em thấy như vậy có được không?”

Nếu hỏi Tô Lam ghét nhất là loại người nào thì không thể nghỉ ngờ, cô ghét nhất chính là loại đàn ông đang đứng trước mặt mình, tự cho là bản thân có một chút nhan sắc thì đã có thể bỡn cợt lưu manh, tùy ý trêu chọc cô gái nhà người ta.

ròng mắt xoay chuyển, khóe miệng của cô nhếch lên một nụ cười: “Anh trai thì ra là muốn làm quen một chút sao, vậy mà không chịu nói sớm, anh cần gì phải đi một vòng tròn lớn như vậy”

Nói xong lời này, cô từ trong túi xách của mình lấy ra một cây son môi, sau đó hướng về phía người đàn ông ngoắc ngón tay: “Anh trai cho mượn tay một chút” tải áp Hola để đọc tiếp nhé.

Người đàn ông lộ ra một nụ cười tùy tiện.

“Không sai, anh thích nhất là loại người dứt khoát nhanh nhẹn như em vậy!”

Sau khi nói xong, người đàn ông nhanh chóng xòe bàn tay ra rồi duỗi về phía trước.

Chỉ thấy Tô Lam bỗng nhiên lại nảm chặt ngón giữa của anh ta, sau đó hung hãng bẻ gấy.

Người đàn ông đau đớn đến mức kêu la thảm thiết, còn chưa phục hồi tỉnh thần thì đã cảm giác được trên chân lại truyền đến một trận đau nhức.

Tô Lam liều mạng bẻ đầu ngón tay củ cậu ta, chân phải lại dùng hết toàn lực, trực tiếp đá thẳng vào lưng của cậu ta, thậm chí còn dùng sức văn vẹo vài cái.

“Muốn xin số điện thoại của tôi? Trước hết anh nên dùng nước tiểu nhìn lại bản thân đi, đồ khốn nạn!”

Nói xong lời này, cô giấm lên chân của người đàn ông, cơ thể nhảy nhót, kéo túi giấy tờ ra.

Lúc chân rơi xuống đất, còn nặng nề dẫm lên lưng của người đàn ông.

“Cảm ơn” Cô lạnh lùng cười một tiếng, sau đó cầm túi giấy tờ của mình xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK