Còn bây giờ xem ra chính sự nuông chiều của ông ấy đã khiến cho mối quan hệ giữa hai người mẹ con anh trở nên ngày càng gay gắt hơn.
“Con dâu thứ ba, hôm nay con tới gặp cha là có chuyện gì sao?”
Bạch Ninh Hương liếc Quan Triều Viễn với ánh mắt nặng nề “Thưa cha, lần này con tới đây là đặc biệt muốn nhắc nhở cha, tuyệt đối không được để con hồ ly tinh Tô Lam lừa gạt sau lưng”
Quan Triều Viễn thấy mẹ mình mở miệng ngậm miệng đã nhắc đến con hồ ly tỉnh, sảc mặt của anh ngay lập tức trở nên khó coi nhất có thế “Mẹ.”
“Mẹ đang nói chuyện với ông nội của con, con không có quyền được lên tiếng ở đây!”
Bạch Ninh Hương ngay lập tức cắt lời anh một cách cực kỳ quyết liệt.
Ông cụ Quan quay người lại và ngồi xuống: “Tại sao con lại nói như vậy? Mặc dù cha đã lớn tuối nhưng chưa có lẫn lọn. Với mỗi vấn đề, cha đều có nhận định của riêng mình”
“Nhận định riêng của mình? Vậy con hỏi cha…
Bây giờ, Quan Triều Viễn và Tô Lam lặng lẽ mang đến đây hai đứa trẻ con khoảng năm tuổi ngay sau lưng cha. Cha có biết chuyện này hay không?”
Bạch Ninh Hương nói xong, biểu cảm trên gương mặt ông cụ Quan cứng đờ lại, như thể ông ấy không thể tin nổi: “Con nói cái gì, hai đứa trẻ sao?”
Bạch Ninh Hương cười mỉa mai: “Cha thấy sao? Đây chính là bản chất của Tô Lam. Cô ta có thể khiến cho Quan Triều Viễn đưa hai đứa trẻ vào nhà của anh, nhưng anh còn không hề hay biết”
Ông cụ Quan quay đầu, không hài lòng nhìn về phía Quan Triều Viễn, sau cùng mở miệng, nói “Triều Viễn, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Khuôn mặt của Quan Triều Viễn vẫn rất thản nhiên: “Mẹ nói không sai, đúng là con đưa hai đứa trẻ đến nhà tổ tiên”
Bạch Ninh Hương lập tức nói lại, tràn đầy vẻ mỉa mai: “Cha, cha thấy chưa? Bây giờ, Quan Triều Viễn đã hoàn toàn mất trí rồi, bị người phụ nữ tên Tô Lam kia quyến rũ, làm cho mê muội đến mức.
không phân biệt được đen trắng, phải trái đúng sai. Cha có biết xuất thân của hai đứa trẻ kia là như thế nào không?” ? Cha đã biết me của bon chúng là ai chưa? “
Ông cụ Quan tuy đã có tuổi nhưng cái đầu của ông ấy còn rất minh mẫn.
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận, phẫn nộ của Bạch Ninh Hương, ông ấy chỉ suy nghĩ qua loa một chút, đã có thể quay đầu lại “Triều Viễn, nói cho ông biết, hai đứa trẻ kia…”
“Cha, cha còn phải hỏi sao? Hai đứa trẻ đó là con riêng của Tô Lam”“
Bạch Ninh Hương chế nhạo.
Cuối cùng, lông mày của ông cụ Quan cũng nhíu chặt lại “Triều Viễn, những gì mẹ cháu nói có phải là sự thật không?”
Sau một lúc im lặng, cuối cùng Quan Triều Viễn cũng gật đầu: “Mẹ cháu nói không sai”
“Ha ha… Mọi người đều nói, từ khi Bảo Ngọc của con ra đi, con đã thay đổi hoàn toàn, nhưng con nghĩ người thực sự thay đổi chính là nó! Quan Triều Viễn! Mẹ và cha con đã làm mọi cách, dốc hết toàn bộ sức lực để vun đắp cho dạy dô, bồi dưỡng cho con, nhưng không phải bồi dưỡng cho.
con trở thành một người như thế này. Chỉ vì một người phụ nữ mà đầu óc rối tung rối mù, đúng là đồ bỏ đi!”
Nếu như trước đây, những lời Lê Duyệt Tư nói với bà khiến cho bà tức giận và xấu hổ, thì giờ phút này, Quan Triều Viễn lại tự mình thú nhận những điều này, càng làm cho cơn phẫn nộ của bà đồn nén đến đỉnh điểm: “Con vì người phụ nữ này mà không ngần ngại mang về tất cả những đứa con mà cô ta đã có với người khác, lại còn nuôi chúng như những con đẻ của mình.Thậm chí vì đã có hai đứa con hoang đó nên con cũng không có những đứa con ruột của mình! Con đã hoàn toàn điên khùng rồi sao?”
Chương 3141
“Gái gì?”
Nghe đến đây, sắc mặt ông cụ Quan lập tức trở nên khó coi đến đỉnh điểm.
Quan Triều Viễn là người trọng tình trọng nghĩa, anh yêu Tô Lam nên chấp nhận nuôi hai đứa con riêng của cô, điều này không có gì ngạc nhiên với ông cụ Quan.
Thế nhưng khi ông ấy biết được răng Quan Triều Viễn sẵn sàng chấp nhận không đẻ một đứa con ruột của mình vì hai đứa trẻ kia, trong lúc nhất thời, ông cụ Quan không thể nào chấp nhận được sự đả kích này.
“Triều Viễn, mặc dù nhà họ Quan không phải do con cháu độc đinh chín đời truyền lại, nhưng huyết thống ba đời của dòng họ là do cháu tiếp nối, tại sao cháu có thế…”
Ông cụ Quan nói với vẻ mặt nghiêm nghị, hiển nhiên lần này ông ấy đã thực tức giận.
“Cha à, cha có biết rốt cuộc xuất thân của hai đứa con của Tô Lam là như thế nào không?
Người phụ nữ đó qua đêm với người khác chỉ vì tiền, cuối cùng lại bị người bỏ rơi và một mình sinh ra hai đứa trẻ này. Đến bây giờ, e rằng ngay.
cả Tô Lam còn không biết cha của hai đứa bé là ai. Hai đứa con hoang không rõ lai lịch như vậy mà cha thật sự có thể chấp nhận chúng là con cháu nhà họ Quan hay sao? “
Ông cụ Quan cả đời vẫn luôn ngẩng cao đầu kiêu hãnh, điều ông ấy không thể nào chấp nhận được là những vết nhơ không thể xóa nhòa của các thế hệ con cháu mình.
Sau khi nghe xong những lời Bạch Ninh Hương nói, hai mắt ông cụ Quan trợn tròn như chuông đồng hồ: “Triều Viễn, nếu hôm nay cháu không thể cho.
ông một lời giải thích hợp lý cho chuyện này, ngày mai ông sẽ yêu cầu những người lớn tuổi xóa tên Tô Lam ra khỏi gia phả nhà họ Quan của chúng tại”
Xóa tên ra khỏi gia phả dòng họ, vấn đề này đã trở nên rất nghiêm trọng rồi đấy.
Quan Triều Viễn nhìn Bạch Ninh Hương, đột nhiên mỉm cười nhếch mép: “Mẹ, tất cả những chuyện này là Lê Duyệt Tư nói với mẹ có phải không?”
“Cho dù là ai nói cho mẹ thì đây cũng vẫn là sự thật, sớm muộn gì cũng không thể che giấu!”
“Ai nói mẹ đây là sự thật?”
Quan Triều Viễn đột nhiên vặn lại.
“Nếu những lời này không phải sự thật, vậy tại sao con lại che giấu hai đứa trẻ kia? Nếu Lê Duyệt Tư không nói cho mẹ thì mẹ cũng không thể biết được chuyện này. Quan Triều Viễn, nếu hôm nay mẹ không đến đây phơi bày sự thật này, có phải con còn định giấu kín chuyện hai đứa trẻ này mãi mãi hay không?”
“Dĩ nhiên là không rồi?
Đột nhiên Quan Triều Viễn nói một cách chắc chắn “Hai đứa trẻ đó đúng thật là con của Tô Lam, nhưng tuyệt đối không phải là con hoang đẻ rơi đẻ rớt của cô ẩy với một người đàn ông nào khác. Bởi vì người đàn ông đã ở bên Tô Lam năm năm trước chính là con”
“Con nói cái gì cơ?”
‘Sau khi nghe những lời này, Bạch Ninh Hương, không thể tin vào tai mình.
Quan Triều Viễn giải thích rõ ràng từng câu từng chữ một: “Có thể mẹ và ông nghĩ rằng chuyện này rất kỳ quái, nhưng bất kể như thế nào, đây cũng chính là chân tướng, sự thật của mọi chuyện. Con chính là cha của hai đứa trẻ đó”
Ông cụ Quan lập tức trở nên bối rối “Triều Viễn, tại sao trước đây ông chưa từng nghe cháu nhắc đến chuyện này?”
Chương 3142
Quan Triều Viễn nhìn ông cụ Quan “Năm năm trước, có lần cháu bị phục kích khi ra ngoài làm nhiệm vụ. Sau khi làm phẫu thuật, cháu nửa tỉnh nửa mê, cưỡng hiếp một cô gái..
Nếu không nhờ chuyến đi đến thành phố Ninh Lâm nửa năm về trước, cháu thậm chí còn không biết mình có hai đứa con lưu lạc ở bên ngoài”
Ánh mắt của ông cụ Quan đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp, xem ra nhất thời có chút không thể chấp nhận được.
Đột nhiên, một tiếng cười khinh miệt vang lên.
“Ha ha, mẹ thực sự không ngờ, Quan Triều Viễn, con có thể làm tới mức này chỉ vì người phụ nữ đó! Thậm chí con còn không ngại bịa ra một lời nói dối hoang đường như vậy để lừa gạt mẹ và ông?”
Quan Triều Viễn nhìn Bạch Ninh Hương Chỉ thấy đôi mắt bà đỏ ngàu lên, ánh mắt dữ tợn, dường như bà đang trên bờ vực chuẩn bị sụp đổ của cảm xúc.
Anh chậm rãi bước tới, quỳ gối xuống trước xe lăn của mẹ: “Mẹ, cho dù mẹ có tin hay không thì đây đều Vừa nói, Quan Triều Viễn vừa lấy ra bản báo cáo giám định quan hệ cha con mà anh mang theo trong người ra.
“Đây là bản báo cáo kết quả giám định quan hệ cha con giữa tôi và hai đứa trẻ. Con người có thể nói dối, nhưng gen thì không bao giờ”
Báo cáo giám định quan hệ cha con?
Bạch Ninh Hương giật lấy kết quả giám định kia.
Bà cẩn thận, nhìn từ trên xuống dưới, đọc một lượt từng câu từng chữ.
Kết quả giám định cuối cùng cho thấy: Hai người Tô Mỹ Chỉ và Tô Duy Hưng và Quan Triều Viễn có quan hệ huyết thống đến chín mươi chín phẩy chín mươi chín phần trăm.
Mọi thứ chuyển biến quá nhanh, trong chốc lát, ông cụ Quan cứng đờ người ngay tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào.
Bạch Ninh Hương cầm báo cáo giám định quan hệ cha con trên tay, sắc mặt bà bắt đầu thay đổi liên tục, cuối cùng chuyển thành tím tái cả mặt mũi.
“Mẹ, hai đứa trẻ đó không phải là con hoang, mà là cháu trai và cháu gái của mẹ. Mẹ có biết không?”
Bạch Ninh Hương đơn giản là không thể nào chấp nhận kết quả này.
Trong đầu bà bắt đầu hiện ra những lời bà đã nói với Tô Duy Hưng vào ngày hôm đó ở biệt thự của nhà họ Quan.
“Cho dù chúng mày có thực sự là con của Quan Triều Viễn và Tô Lam, được sinh ra với thân phận thấp hèn của Tô Lam, nhà họ Quan tuyệt đối sẽ không bao giờ chấp nhận”
Bạch Ninh Hương giật mình một cái, đột nhiên bà lấy lại tỉnh thần.
Bà như nổi điên lên, xé nát tờ giấy kết quả xét nghiệm quan hệ cha con trên tay: “Lừa đảo! Tất cả các người đều là những kẻ lừa đảo! Quan Triều Viễn, chắc chắn là con đã bị kẻ thấp hèn Tô Lam kia dìm xuống rồi.”
“Kết quả giám định quan hệ cha con này chỉ đơn giản là giả mạo! Con muốn dùng kết quả giám định giả mạo này để nhà họ Quan của chúng ta chấp nhận hai đứa con hoang đó có phải không?”
“Nói cho con biết, không bao giờ có chuyện đó đâu! Cho dù mẹ có chết cũng sẽ không bao giờ chấp nhận hai đứa con hoang đi Bạch Ninh Hương quăng mạnh tờ kết quả giám định quan hệ cha con đã rách xuống đất, những mẩu giấy nhàu nhĩ, rách nát bay lả tả trong mưa, Bạch Ninh Hương vội vàng gọi người giúp việc đến bên.
“Chúng ta phải đi ngay lập tức, đi khỏi nơi này!”
Nhìn bóng lưng hoang tàn và tuyệt vọng của Bạch Ninh Hương, Quan Triều Viễn đứng yên tại chỗ không đuổi theo.
Chương 3143
Một số người là như vậy, họ đang đắm chìm trong thế giới của riêng của bản thân họ, đảm chìm trong sự tức giận của chính mình.
Ngay cả khi chân tướng, sự thật của câu chuyện đang ở ngay trước mắt, họ cũng không sẵn lòng chấp nhận nó.
Bởi vì một khi họ đã chấp nhận điều đó, thì chẳng khác nào thừa nhận rằng những việc họ đã làm trước đây chỉ là một trò đùa.
“Tô Lam?”
Ngay lúc này, một giọng nói ngờ vực đột nhiên vang lên sau lưng ông cụ Quan.
Quan Triều Viễn rùng mình, quay đầu nhìn lại Thấy ở chỗ cửa lách của sảnh trước, Tô Lam đang đứng đó với khuôn mặt tái mét.
Khuôn mặt của cô khó coi nhất có thể, cả người run rẩy lảo đảo, như thể đang dùng hết sức lực của cả hai tay vịn thật chặt vào cánh cửa để giữ vững cơ thể của mình, đôi mắt to sáng ngời của cô tràn đầy tuyệt vọng và tức giận không thể tin được.
“Tô Lam!”
Nhìn thấy cô như vậy, đột nhiên trong lòng của Quan Triều Viễn cảm thấy trống rồng, quay người bước nhanh tới Có vẻ như vừa rồi cô đã nghe thấy tất cả cuộc nói chuyện giữa anh và bà Bạch Ninh Hương.
Nhìn thấy Quan Triều Viễn đnag đi đến trước mặt mình, Tô Lam đột nhiên quay người, chạy nhanh ra ngoài.
“Tô Lam!”
Quan Triều Viễn chạy nhanh đuổi theo.
Tô Lam chỉ là một cô gái, dù có chạy nhanh đến đâu cũng không thể nhanh bằng tốc độ của Quan Triều Viễn.
Khi cô loạng choạng chạy ra phía sau hòn non bộ, Quan Triều Viễn đã đuổi kịp và năm lấy cánh †ay Cô.
“Anh buông tôi ra, Quan Triều Viễn, anh là đồ khốn nạn!”
Dường như cảm xúc bị kìm nén nhiều năm của cô bỗng chốc bộc phát vào lúc này.
Tô Lam quay lại và tát anh một cái không chút do dư.
Quan Triều Viễn thấy rõ động tác của cô, thế nhưng lại không né tránh.
“Bốp!”
Một cái tát trời giáng tát vào mặt anh Bởi vì quá kích động, Tô Lam đã không kiềm chế được lực ở tay mình, trên mặt Quan Triều Viễn rất nhanh đã xuất hiện vài dấu ngón tay.
Tô Lam lại quay đầu muốn bỏ chạy.
Quan Triều Viễn lao tới, ôm eo cô và ôm chặt cô vào lòng.
“Quan Triều Viễn, đồ khốn nạn!”
“Có phải anh đã sớm biết Tô Mỹ Chỉ và Tô Duy Hưng là con của anh rồi phải không?”
“Thế nhưng tại sao anh lại nói dối tôï2”
“Tại sao anh lại để cho tôi một mình chịu đựng sự đau đớn, tự trách và dày vò này?”
“Anh có biết khoảng thời gian năm năm vừa qua, một mình tôi đã phải trải qua biết bao gian nan, khổ cực hay không?”
“Đồ khốn nạn, anh là loại khốn nạn kiếp, anh không phải là người nữa rồi Tô Lam vừa chửi rủa, vừa giấy giụa trong tuyệt vọng, đấm liên tục vào ngực Quan Triều Viễn như mưa Quan Triều Viễn không lên tiếng hay phản kháng gì, chỉ ôm chặt lấy cô Cô đánh liên tục cho đến khi mệt lử, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại “Còn muốn đánh nữa không?”
Chương 3144
Quan Triều Viễn đỡ eo cô, dịu cơ thể như đang mềm nhũn ra của cô, cúi đầu hỏi “Anh buông tôi rai”
Lúc này, Tô Lam đang cực kỳ tức giận và đơn giản không muốn nói một lời nào với anh.
“Anh đã nói rồi, cả đời này anh sẽ không bao giờ buông tay đâu?
Giọng nói bình tính của Quan Triều Viễn vang lên, tay lại càng giữ cô chặt hơn, như thể muốn kéo sát cơ thể Tô Lam vào người mình vậy.
Tô Lam biết giấy giụa cũng không thể thoát được nên cũng chẳng buồn giấy giụa nữa Cô cúi đầu cười: “Ừ, đúng rồi, suýt chút nữa tôi đã quên mất Từ trước đến nay, phong cách của anh lúc nào cũng lạnh lùng và độc đoán như vậy. Anh định làm gì cũng sẽ không bao giờ bàn bạc với người khác. Đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy nếu tôi đã rơi vào tay anh, đúng không? “
“Anh… Khi an biết hai đứa trẻ là con của mình, thực sự anh như nhảy lên vì vui sướng”
Thấy cô đã mệt lử vì làm ầm lên, Quan Triều Viễn dứt khoát bế cô lên, hai người ngồi xuống bên cạnh hòn non bộ.
Bây giờ, Tô Lam chỉ đơn giản là không muốn đối mặt với anh một chút nào, nhưng lại không thể nào tránh được anh, vì vậy cô chỉ có thể ngang ngược quay mặt đi.
“Nhưng em có biết không? Khi anh hỏi em, em đã nói với anh rằng cả đời này em không muốn gặp lại cha ruột của hai đứa trẻ. Em có biết cảm giác của anh lúc đó ra sao không?”
Tô Lam vẫn không nhìn anh, nhưng có điều trong lòng cô hơi sững sờ.
Cô đã nói những lời này khi nào vậy?
Quan Triều Viễn đã hỏi cô về cha ruột của hai đứa trẻ khi nào vậy?
Cô nghiêm túc, cẩn thận nhớ lại một lát, quả nhiên là có chút kí ức mơ hồ.
Nhưng khi đó, là do cô lo lắng Quan Triều Viễn sẽ ghen nên mới cố tình buông những lời cay độc đó.
Có lẽ nào Quan Triều Viễn cố tình che giấu chuyện này với cô vì lý do này?
“Em có thể giận anh, cũng có thể cáu gắt với anh, nhưng em không được phép chạy trốn.”
Quan Triều Viễn cúi đầu, chăm chú nhìn Tô Lam, nói rõ từng câu từng chữ một.
Thật vất vả để biết rốt cuộc ai là cha ruột của.
hai đứa trẻ, nhưng lúc này Tô Lam không thể diễn tả được rốt cuộc cảm xúc của mình đang như thế nào.
Với tình hình trước mắt mà nói, có thể khẳng định Tô Mỹ Chỉ và Tô Duy Hưng là con ruột của Quan Triều Viễn có thể là kết quả tốt nhất, cô nên thở phào nhẹ nhõm thì hơn Thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện cái người Quan Triều Viễn này đã biết sự thật từ lâu nhưng văn giấu diếm không chịu nói cho mình biết, Tô Lam cảm thấy như thể có một ngọn lửa thịnh nộ cháy ở trong lòng.
“Tôi mệt rồi”
‘Sau một hồi im lặng, Tô Lam chỉ nhàn nhạt nói ra được vài từ.
Quan Triều Viễn biết mình đã làm sai, lương tâm cắn rứt, chột dạ, lúc này chỉ còn cách thú nhận với Tô Lam, khi nghe cô nói mệt, anh lập tức nói: “Vậy chúng ta về nghỉ ngơi sớm đi”
Tô Lam biết tên này sẽ không buông tay cô ra, cho nên cô cũng không giấy giụa, mặc cho anh nắm tay cô đi về phía phòng khách Trước khi bước vào phòng khách, khi Quan Triều Viễn chuẩn bị di vào, bỗng dưng cô dừng lại: “Tôi muốn ở một mình”
Cô cần một chút thời gian để tìm hiểu rõ ràng những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, cô có chút không chấp nhận hết được chuyện.