Quan Triều Viễn vươn tay bảo vệ eo cô sợ cô ngã: “Bây giờ em mới biết à?”
“Nhưng chúng ta phải nói trước. Nếu Thúy Vân thực sự liên lạc với em, anh không được phép nói với Lục Mặc Thâm!”
Tô Lam nửa nũng nịu nửa không biết xấu hổ, nghe đến đây, trong mắt Quan Triều Viễn lóe lên vẻ gian xảo, anh cúi đầu, dựa vào tai Tô Lam thì thầm: “… Nếu là như vậy, anh có thể suy nghĩ tới…
Nhưng khuôn mặt cô chợt ửng hồng, cô đưa tay ra định đánh anh: “Không biết xấu hổi”
Lâm An Nguyên ở với cha Lâm và mẹ Lâm trong một hoặc hai giờ trước khi rời đi.
Đúng lúc này, Tô Lam và những người khác cũng đang chuẩn bị rời đi, bốn người bước tới cửa, Lâm An Nguyên lạnh lùng nhìn Lục Mặc Thâm, trong giọng điệu có một tia căm hận: “Lục Mặc Thâm, đừng nghĩ để tôi gặp cha mẹ, tôi sẽ tha thứ cho tất cả những gì anh đã làm với nhà họ Lâm chúng tôi!”
Lục Mặc Thâm chỉ nhàn nhạt nhìn anh ta: “Anh nghĩ nhà họ Lâm sa sút đến mức này là do ai đã gây ra?”
Chỉ một câu nói, đã khiến Lâm An Nguyên không nói nên lời, sắc mặt trắng xanh, vô cùng xấu hổ, nhưng cuối cùng anh ta vẫn cứng đầu nói: “Tôi chỉ thích một người mà thôi, tôi không sail”
Lục Mộc Thâm liếc anh ta một cái, không quan tâm, Lâm An Nguyên hừ lạnh một tiếng, quay người nhanh chóng rời đi Lục Mặc Thâm quay đầu nhìn Tô Lam, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Tô Lam nói: “Giáo sư Lục, anh không cần phải nói với tôi những lời thừa đó. Ngay cả khí Thúy Vân thực sự đến tìm tôi, tôi cũng không thể nói cho anh biết. Không phải anh có quyền lực khắp nơi sao? Sao đến bản lĩnh tìm một người phụ nữ cũng không có?”
Lục Mộc Thâm nheo mắt, ánh mắt trở nên có chút lạnh lùng.
Tô Lam cười: “Giáo sư Lục, anh đừng cáu. Tôi chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc thay anh mà thôi. Khi Lâm Thúy Vân thích anh, anh làm mình làm mẩy. Bây giờ cô ấy không cần anh nữa, cho dù anh tìm khắp chân trời góc bể cũng không thể tìm thấy cô ấy. Tuy rằng anh đoạt được tài sản của nhà họ Lâm, nhưng trong mối quan hệ này, anh đã thua hoàn toàn!”
Nói xong, cô thậm chí còn không quan tâm đến sắc mặt của Lục Mặc Thâm đã xấu đến cực điểm, Tô Lam nằm tay Quan Triều Viễn, quay vào trong xe và rời đi, chỉ còn lại Lục Mặc Thâm đứng tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng như từ đang ở dưới địa ngục.
Sau khi lên xe, Quan Triều Viễn nổ máy, giọng điệu của anh có chút giễu cợt: “Làm trợ lý cho đạo diễn một thời gian, diễn xuất này càng ngày càng tốt!”
Tô Lam chớp mắt: “Thật sao? Cái này có thể gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, dù sao thì ở cùng đoàn phim lâu như vậy, kỹ năng diễn xuất đã ít nhiều được tôi luyện!”
Quan Triều Viễn bóp má cô trong khi xoay vô lăng.
“Thông minh, có vẻ như em đã nhìn thấy người ngồi xe đối diện?”
Vừa nói, anh vừa nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Ngồi vững và thắt dây an toàn.”
Tô Lam liếc nhìn chiếc xe đang đi phía sau từ gương chiếu hậu, và cô nhanh chóng thắt dây an toàn.
Quan Triều Viễn đạp ga, phanh gấp, xe phía sau mất cảnh giác, bẻ lái tông trực diện vào hàng cây bên đường.
Ngay sau đó có khói từ mui xe, và tốc độ của Quan Triều Viễn trở lại mức ổn định.
Từ kính chiếu hậu, Tô Lam vẫn có thể nhìn thấy ai đó loạng choạng chạy xuống xe, tay che trán, trên ngón tay dường như có vết máu đỏ tươi.
Người đó ngoài Mộ Vãn An thì còn có thể là ai?
‘Vừa rồi khi Tô Lam đang đứng ở cửa, cô nhìn thấy bên kia có người đang dùng kính viễn vọng trong xe lẻn vào đây.
Khi đó, cô càng để tâm hơn và cố tình nói điều gì đó để chọc tức Lục Mặc Thâm.