Vì hôm nay là cuối tuần, cho nên người xếp hàng mua cháo hơi nhiều.
Tô Lam ở bên dưới đợi nửa tiếng, mới vội vàng cầm bịch cháo vào thang máy.
Khi cô mở cửa phòng bệnh, nhìn thấy Quan Triều Viễn đang nằm trên giường đọc văn kiện.
Còn chưa đi được hai bước, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: “Cô là rùa sao?”
“Bên dưới xếp hàng đông quá, cho nên hơi lâu chút”
Tô Lam vừa trả lời, vừa đẩy bàn ăn ra Quan Triều Viễn nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu ngoan ngoãn của cô, ánh mắt trở nên u ám, nhưng giọng nói vẫn không chút dao động như cũ: “Tôi cần nghỉ ngơi.”
Tô Lam nhìn đồ ăn trên bàn: “Vậy giờ tôi ra ngoài, anh nghỉ ngơi đi”
Nói xong câu này, cô quay người muốn đi ra cửa.
“Tôi đói rồi”
Quan Triều Viễn lại lên tiếng, chẳng qua lần này trong giọng nói lạnh lùng còn mang theo chút tức giận.
Tô Lam vội vàng quay lại: “Vừa rồi tôi mua cháo ở dưới, vẫn còn nóng, mau ăn đi”
Nói rồi cô bày cháo lên bàn ăn bệnh nhân, sau đó mở đôi mắt to nhìn Quan Triều Viễn, ra hiệu anh có thể ăn rồi.
Nhưng cái tên này lại trừng đôi mắt nhìn cô, ngay cả tay cũng lười nhàn nhạt nói: “Tôi là bệnh nhân, lẽ nào cô muốn tôi tự ăn?”
Tô Lam bị nghẹn một ngụm khí suýt nữa không đẩy ra được.
Nếu là lúc bình thường, Quan Triều Viễn làm khó như vậy, cô đã sớm từ bỏ không làm.
Nhưng lần này, anh vì mình mới trở nên như thế.
Tô Lam chỉ đành miễn cưỡng nhẫn nhịn oán khí.
Gương mặt cô hàm chứa ý cười, nhẹ nhàng múc một thìa cháo, thổi một lúc mới đưa đến bên môi Quan Triều Viễn.
Sau khi ăn một miếng, chân mày Quan Triều Viễn lập tức cau chặt.
Sở dĩ anh không thích ăn đồ bên ngoài, là vì vị giác của anh khá mắn cảm.
Chỉ cần bên trong có thêm bất kỳ chất phụ gia nào, anh cũng có thể nếm ra được, hơn nữa sẽ cảm thấy buồn nôn.
Nhìn thấy Quan Triều Viễn cau mày, Tô Lam vội vàng hỏi: *Có phải không hợp khẩu vị không?”
Thấy dáng vẻ cẩn thận của cô, Quan Triều Viễn giãn mày nuốt xuống.
Ánh mắt lạnh lùng quét qua bánh ngọt ở bên cạnh.
“Cái đó.”
Tô Lam lập tức lấy đũa gắp một khối.
Quan Triều Viễn cắn một miếng, suýt nữa nôn ra hết cơm tối qua.
Nhưng sau khi đối diện với vẻ mặt tràn ngập mong chờ của Tô Lam, anh vẫn cưỡng ép mình nuốt xuống.
Tô Lam thấy vẻ mặt anh không ổn, đảo mắt, khẽ nói: “So với cái này, có phải đồ tôi nấu, hợp khẩu vị anh hơn chút không?”
“Đều chẳng ra sao cả.”
Quan Triều Viễn đẩy bàn ăn qua một bên, anh không muốn ngược đãi dạ dày của mình nữa.