Lục Mặc Thâm trực tiếp xạm mặt lại, anh ta cúi đầu chăm chú ăn canh, tỏ vẻ không thể nào câu thông với chú sói mắt trắng nhỏ này nữa.
Lâm Thúy Vân cũng đưa cho Quan Triều Viễn một chén canh, cô ấy cực kỳ phấn khởi mà nói: “Nam thần, anh có biết anh ấy đang ghen về việc gì không? Bình thường tôi đúng là không nhìn ra thật, người này trông ngạo kiều cực kỳ, thật ra là yêu tôi đến mức chết đi sống lại đó!”
Lục Mặc Thâm đen mặt.
Quan Triều Viễn lại gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Anh ta đang ghen với tôi”
Anh vừa mới nói xong, một ánh mắt sắc bén lập tức bản tới như lưỡi đao.
Quan Triều Viễn tỏ vẻ nhắm mắt làm ngơ: “Tôi vừa gọi điện thoại cho cô, cô đã quên mất buổi hẹn hò của hai người, anh ta tỏ vẻ không vui chút nào.”
Lúc này Tô Lam cũng không nhịn được mà nói chen vào: “Thúy Vân, chuyện này cậu làm sai thật! Cậu xem bình thường mình gọi điện thoại cho cậu, cậu cũng không tích cực đến vậy! Chồng mình vừa gọi cho cậu một cuộc gọi, cậu thậm chí còn quên mất giáo sư Lục, thật là”
Lâm Thúy Vân nghe cô nói vậy, lập tức cho rãng Tô Lam đang hiểu lầm cô ấy.
Cô ấy tức khắc nóng nảy, bảo: “Tô Lam, cậu tuyệt đối đừng hiểu lầm mình! Đối với nam thần, mình chỉ có sự kính ngưỡng xa xôi cực kỳ, là kiểu chỉ được thưởng thức, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể đùa bốn… Ai da, nói đơn giản chút đi, nam thân của mình là chồng của cậu cơ mà! Lâm Thúy Vân mình tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện mất mặt xấu hổ như đi thọc gậy bánh xe đâu, cậu nhất định phải tin tưởng mình đó!”
Tô Lam suýt chút nữa bị chọc cười bởi dáng vẻ tức giận của cô ấy.
Mà bên cạnh, gân xanh trên trán Lục Mặc.
Thâm đã sắp nổi hết lên rồi, anh ta dứt khoát đặt cái chén trong tay xuống bàn, nói: “Lâm Thúy Vân, chẳng lẽ em không nghĩ rằng, lúc này người mà em nên giải thích nhất là anh à?”
Lâm Thúy Vân không coi đây là vấn đề, khoát tay nói: “Anh là người của em, chúng ta có lời gì thì về nhà rồi nói sau!”
Cậu Lục hoàn toàn bó tay rồi, chẳng qua cuối cùng anh ta vẫn bị lấy lòng bởi câu nói “Anh là người của em” hết sức tự nhiên của Lâm Thúy Vân.
Tô Lam ngồi một bên rốt cục không nhịn được bật cười.
Cô giơ tay kéo Lâm Thúy Vân ngồi lại trên ghế: “Thúy Vân, sao mình thấy bình thường cậu lanh lợi lắm, mà gặp chuyện này lại phản ứng chậm như vậy chứ! Cậu không nhận ra mình đang đùa với cậu à? Giữa cậu và Quan Triều Viễn… Đừng nói giáo sư Lục có đồng ý hay.
không, mình cũng là người đầu tiên không đồng ý!”
Lâm Thúy Vân thấy trong mắt hai người Tô Lam và Quan Triều Viễn đều giấu ý cười, rốt cuộc cũng lấy lại tỉnh thần.
Cô ấy giương nanh múa vuốt nhào về phía Tô Lam, nói: “Hay lắm, Tô Lam! Cậu biết học cái xấu rồi!
Hai người nhanh chóng hi hi ha ha đùa giỡn với nhau.
Sau khi ăn cơm xong, Quan Triều Viễn thuận miệng hỏi thăm một câu về hội giao lưu Trái lại Lâm Thúy Vân tràn đầy lòng tin, nhưng Tô Lam lại đột nhiên nhớ tới Asius, còn có tên Smith Phạm khiến người ta cực kỳ buồn nôn kia, trong lòng rất buồn phiền.
Chẳng qua, nếu như dựa theo nhân phẩm của tên Smith Phạm đó, cho dù ông ta có tài hoa xuất chúng, nhưng chỉ bằng nhân phẩm cực kém của ông ta thì đến cuối cùng cũng không đi được bao xa.
Có thể thấy, học trò mà ông ta đào tạo cũng chưa chắc đã tốt được bao nhiêu.
Nghĩ vậy, Tô Lam lập tức thấy bình thường lại.
Lần này cô không phải làm cho mình không thôi, cô cũng nhất định phải thẳng.