Ánh mắt Tô Nhược Vân hơi lảng tránh: “Tôi chẳng biết cô đang nói gì, cô sống hay chết thì liên quan gì đến tôi?”
“Đã không liên quan thì cô căng thẳng làm gì?”
“Ai nói tôi căng thẳng? Tô Lam, tôi nói cho cô biết, tất cả hợp đồng quảng cáo và tài nguyên của cô đều vào tay tôi rồi! Tôi khuyên cô đừng có giở trò gì, nếu không sẽ chết rất thảm đấy!”
Tô Nhược Vân ngẩng đầu, tỏ vẻ ta đây hơn người.
“Đã vậy thì cô còn sợ gì nữa?”
“Sợ? Đúng là nực cười, tôi sợ cái gì?”
“Nếu cô không sợ thì mắc mớ gì phải đợi tôi lâu như vậy, rồi còn đến cảnh cáo tôi nữa?”
Tô Nhược Vân bị Tô Lam làm nghẹn họng không thốt nên lời.
“Cô cũng đã cảnh cáo tôi rồi thì tôi cũng cảnh cáo cô vậy, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, những thứ tôi mất thì tôi sẽ lấy lại từng thứ một, bao gồm cả thứ mà cô coi trọng nhất!”
Tô Lam khinh thường nhìn Tô Nhược Vân, sau đó cùng Từ Tinh Như lên xe của mình.
Tô Nhược Vân đứng sững tại chỗ, một lúc đâu sau cũng chưa hoàn hồn.
Tại sao Tô Lam lại tự tin đến thế? Rõ ràng cô ta đã mất hết tất cả mà!
Hơn nữa cô ta nói thứ mình coi trọng nhất, lẽ nào đang nói cô ta muốn cướp lại Mộ Dung Dịch sao?
“Nhược Vân, lên xe thôi, chúng ta phải đi rồi.”
Kim Vi gọi Tô Nhược Vân.
Lúc này Tô Nhược Vân mới lên xe.
“Chị Nhược Vân, thực ra chúng ta hoàn toàn chẳng có gì phải sợ cả, hợp đồng quảng cáo của Girl Thời gian cập nhật chẳng phải vẫn nằm trong tay chúng ta sao?”
Hoàng Xán vẫn rất đắc ý.
Tô Nhược Vân duỗi tay giáng cho Hoàng Xán một cái tát.
“Cô thì hiểu cái gì? Đó là thứ Tô Lam không cần nữa, trước mặt phóng viên mà cô ta bố thí hợp đồng quảng cáo của Girl Thời gian cập nhật cho tôi, lẽ nào cô không nhìn ra sao?”
Hoàng Xán che mặt, hốc mắt ầng ậc nước.
“Chị Nhược Vân, em xin lỗi.”
Cô ta không làm gì sai, sao người bị đánh luôn là cô ta?
“Lái xe!”
Trong một chiếc xe khác, Từ Tinh Như có hơi không hiểu cách làm của Tô Lam.
“Tô Lam, thực ra hôm nay ý của sếp Trương vô cùng rõ ràng, chúng ta hoàn toàn có thể giành lại hợp đồng, hơn nữa chẳng phải lúc đầu chúng ta đến để giành lại hợp đồng à? Sao cuối cùng cô lại nhường cho cô ta?”
“Chị Tinh Như, em rất hiểu Tô Nhược Vân, cô ta thích nhất là giả vờ đáng thương ra vẻ mình là người bị hại, nếu hôm nay chúng ta thật sự giành lại hợp đồng quảng cáo này, biết đâu cô ta sẽ nói gì đó về chúng ta.”
Từ Tinh Như nghĩ kỹ lại, rất nhiều lần Tô Nhược Vân dựa vào việc tỏ ra mình là người bị hại để vượt qua khủng hoảng.
“Tô Lam, chiêu này của cô đúng là cao tay lắm, như vậy sẽ chặn đứng đường lui của Tô Nhược Vân, cô ta có khổ cũng không nói ra được!”