Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3834


Tuyệt vọng và không chấp nhận được, loại cảm xúc này không ngừng quanh quẩn trong đầu Tô Duy Nam.


Thật sự anh ấy không hiểu vì sao, ông trời cho anh ấy chịu nhiều khổ cực như vậy rồi, tại sao vẫn không chịu buông tha cho em gái của anh chứ?


Cô rất đơn thuần và đáng yêu như thế, từ trước đến nay trong đầu cô chưa từng tồn tại suy nghĩ làm hại người khác, cơ bản cô chưa từng làm sai cái gì cải Trước đây lúc xảy ra tai nạn, anh ấy vẫn cảm thấy ông trời chí ít vẫn còn thương xót cho anh, dù sao có thể để cho Tô Lam vẫn còn bình an sống ở trên thế giới này, nhưng bây giờ thì sao chứ?


“Cậu định làm như thế nào?”


Sau khi ngồi yên lặng một lúc lâu, Tô Duy Nam mở miệng đầu tiên.


Quan Triều Viễn là chồng của Tô Lam, quyết định này anh phải tự mình làm.


“Ba ngày sau sẽ tiến hành phẫu thuật phá thai”


Trong lúc Quan Triều Viễn nói, âm thanh giọng nói không thay đổi là bao.


Nếu không nhìn thấy được cổ tay của anh cứng còng lại, còn cả bả vai đang run rấy, Mộ Mẫn Loan thậm chí còn cho rằng người đàn ông này đã máu lạnh đến mức không còn phản ứng nữa.


Mà giờ phút này, không ai biết được, lúc Quan Triều Viễn đưa ra quyết định này anh đã có bao nhiêu đau lòng.


Cái loại cảm giác này, giống như có ai đó đang sống sờ sờ xé rách lồng ngực anh, sau đó dùng tay móc trái tim của anh ném ra ngoài vậy, còn độc ác đạp lên mấy cái.


Loại cảm giác đau đớn tê tái này, cơ bản không có cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả hết được.


Nhưng anh lại không thể suy sụp được, nếu như anh sụp đổ thì Tô Lam biết phải làm sao đây?


Sau khi nghe thấy Quan Triều Viễn nói, hai người Mộ Mẫn Loan và Tô Duy Nam đột nhiên chìm vào sự yên lặng vô tận.


E rằng! Đây chính là cách tốt nhất với Tô Lam.


Nếu bàn ngược lại, lúc này nếu đứa bé không còn thì tương lai họ có thể sinh tiếp.


Nhưng nếu ngay cả tính mạng của Tô Lam không còn thì Ba ngày tiếp theo, tất cả mọi người đều biểu hiện rất bình thường, không có sự khác thường nào.


Mà hình như Tô Lam cũng bị bọn họ giấu diếm ổn, mỗi ngày cô đều trải qua rất hài lòng.


Buổi sáng, cô sẽ chào hỏi với em bé, nói chào buổi sáng với nó.


Buổi tối trước khi ngủ, cô cũng sẽ lôi kéo hai anh chị nói chào hỏi với bé con, chúc bé ngủ ngon.


Chỉ có một điểm khác biệt, dường như cô lại càng dính lấy Quan Triều Viễn hơn lúc trước.


Cho dù Quan Triều Viễn đi đâu cô cũng sẽ nhất quyết đi theo bằng được.


Cho dù là nơi công cộng hay trong trang viên, nhưng chỉ cần là điều cô muốn, sẽ không chần chừ gì mà hôn trộm một cái lên môi Quan Triều Viễn.


Với tình trạng phá phách như vậy của Tô Lam, Quan Triều Viễn thật sự không có cách nào.


Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.


Trong ba ngày qua, dường như Tô Lam trải qua rất rất hài lòng.


Cô luôn không biết kìm chế mà nhắc đến chuyện tương lai, mặc kệ là lúc hai người đang đi bộ, lúc ăn cơm hay ngay cả lúc hai người ôm nhau ngủ.


“Ông xã, anh đã nghĩ ra tên gì để đặt cho con của chúng ta chưa?”


Lúc ngủ, Tô Lam dựa vào trong lòng Quan Triều Viễn, đột nhiên ngẩng đầu.


Quan Triều Viễn hơi bị bất ngờ, nhưng anh vẫn rất thành thật như mọi khi lắc đầu: “Tạm thời anh vẫn chưa nghĩ đến”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK