“Nhân viên phục vụ, có thể đưa thức ăn lên.”
Nhiều ngày không gặp, trông Mộ Dung Dịch có vẻ tang thương hơn trước nhiều, không còn là người thanh niên đẹp trai lạnh lùng mà cho người ta cảm giác của người đàn ông trưởng thành.
Sắc mặt Tô Lam hơi lãnh đạm.
“Tôi sẽ không ăn cơm. Hôm nay tôi qua chỉ muốn cảm ơn anh.”
Anh ta đã không phải là anh ta, cô cũng không còn là cô nữa.
“Em xem tôi đã gọi món rồi, dù sao em cũng nên ăn vài miếng chứ?” Mộ Dung Dịch cười cay đắng, tự rót rượu cho mình. Khi anh ta định rót rượu cho Tô Lam thì cô che miệng chén lại.
“Tôi không uống rượu.” Cô còn đang cho con bú, đương nhiên không thể uống rượu.
“Vậy tôi uống một mình.”
Tốc độ nhân viên phục vụ mang thức ăn lên rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bày đầy trên bàn.
Tô Lam nhìn lướt qua, trên bàn đều là những món trước đây cô thích ăn.
“Tôi nhớ trước đây em rất thích ăn mấy món này, không biết bây giờ đã thay đổi khẩu vị chưa?”
Mộ Dung Dịch vừa nói vừa uống rượu.
“Thật ra khẩu vị của tôi vẫn vậy nhưng tim thì thay đổi, người cũng thay đổi rồi.”
Mộ Dung Dịch cười gượng.
“Tô Lam, em sống có tốt không?” Ánh mắt Mộ Dung Dịch đong đầy yêu thương.
“Nhờ phúc của anh, tôi sống rất tốt.”
“Sao em không hỏi xem tôi sống có tốt không?” Mộ Dung Dịch cúi đầu cười, “Có lẽ em không còn quan tâm xem tôi sống tốt hay không nữa.”
Thấy Mộ Dung Dịch như vậy, Tô Lam vẫn thấy hơi chua xót.
“Anh gặp phải chuyện gì à?”
“Tô Lam, em cuối cùng cũng quan tâm tới tôi rồi.” Mộ Dung Dịch cầm chén rượu lên uống cạn, “Tôi sống không vui, không hạnh phúc, không hài lòng, không tốt.”
Tô Lam đã nhìn ra được, chỉ là mỗi lần vợ chồng bọn họ đi chung đều có vẻ vui vẻ hòa thuận, yêu thương nhau khiến người bên cạnh phải ao ước muốn chết.
“Chắc em thấy rất kỳ lạ nhỉ? Tin tức tuần trước còn nói tôi và Tô Nhược Vân lại rắc cơm chó, tuần này tôi kể khổ với em nói tôi sống không tốt. Những chuyện đó là làm cho người khác nhìn thôi, chỉ trong lòng mình mới biết mình sống có tốt hay không.”
“Đây là lựa chọn của anh, chẳng thể trách người khác được.”
Giọng nói của Tô Lam vẫn có chút lãnh đạm.
“Đúng vậy, đây là do tôi tự chọn, có trách cũng chỉ có thể trách bản thân tôi.”
“Nhưng tôi rất cảm ơn sự lựa chọn của anh, sự lựa chọn của anh đã tạo ra tôi bây giờ.”
Mộ Dung Dịch ngẩng đầu lên nhìn Tô Lam, “Tô Lam, em cứ nhất quyết phải rắc muối lên vết thương của tôi sao? Em xem như nể tình tôi giúp em, có thể an ủi tôi một chút không?”
Tô Lam luôn là người ân oán rõ ràng. Cô nhìn thấy Mộ Dung Dịch như vậy cũng không muốn nói thêm lời nào quá đáng nữa.