Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2511


Cô ta dùng tay trái che ngực, đeo chiếc mặt nạ nửa mặt trang trí bằng lông vũ.


Ánh nhìn của cô ta dừng lại nơi những gã đàn ông điên rồ kia, đôi môi xinh xắn nhếch lên một nụ cười lạnh lùng vẻ chế nhạo.



Đàn ông, cũng chỉ đến vậy mà thôi.


Một nam D.J cầm mic bước đến bên cạnh cô ta: “Qúy vị có muốn xem gương mặt đảng sau chiếc mặt nạ này trông như thế nào không ạ?”


“Muốn muốn muốn.”


‘Gã đàn ông giật được món quà gào lên to nhất, anh ta cầm mảnh vải đen nhỏ đưa lên cánh mũi, mặt hưng phấn đỏ bừng lên.




“Sẽ được tiết lộ ngay bây giờ.”


D.J giơ mic lên dẫn dắt những người đàn ông bên dưới sân khấu hò hét theo nhịp điệu: “Gỡ xuống đi! Gỡ xuống đi!”


Người phụ nữ ở giữa sân khấu từ từ đưa tay lên.


Khi âm tiết cuối cùng vứt dứt, đột nhiên chiếc mặt nạ bị kéo ra.


Đồng tử của Tô Lam co lại: “Là Tô Bích Xuân ư?”


Sao cô ta lại nhảy múa kiểu này trong quán bar được?


Tất cả những người đàn ông trong sàn nhảy đều trở nên điên cuồng vì hành động này của cô ta.


Dẫu sao vẻ ngoài của Tô Bích Xuân thoạt nhìn cũng không tệ, thêm vào đó cô ta có thể điều chỉnh một số bộ phận trên khuôn mặt, vì vậy ở những nơi như quán bar này quả thực xứng với hai từ tuyệt đẹp.


Lúc này DJ giơ mic lên: “Bây giờ chúng ta bắt đầu đấu giá, người ra giá cao có thể giành được cơ hội hẹn hò riêng với vũ công nữ của chúng tôi.”


Diệp Sắc chỉ có một cơ hội duy nhất cho.


những người đàn ông làm quen với các vũ công.


Nhưng nếu hai người gặp gỡ riêng tư thì lại là chuyện khác rồi.


Chỉ cần vừa mắt, sau này sẽ phát triển ra sao, không ai có thể biết được.


Ban đầu Tô Bích Xuân dựa vào việc nhảy múa trên này để câu được cậu Vu.


Hôm qua buổi đấu giá kết thúc, hai người cũng đường ai nấy đi.


Tô Bích Xuân trở lại sân khấu tìm kiếm con mồi mới.


Giá nhanh chóng tăng vọt từ ba trăm triệu lên sáu trăm triệu.


Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Tô họ đều mong cô ta sẽ mau.


Nhưng biểu cảm trên mặt Tô Bích Xuân lại vô cùng cáu kỉnh: “Sáu trăm triệu ư?”


Thậm chí không đủ tiền để cho cô ta mua một đôi giày.


Những gã đàn ông khốn kiếp này, không có tiền tới đây làm gì?


Ngay khi cô ta cười mỉa mai định quay.


người lại thì một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên: “Tôi sẽ trả chín trăm triệu.”


Bỗng chốc giá được tăng lên tới chín trăm triệu, nhưng đó không phải là vấn đề quan trọng Quan trọng là người nói câu này hình như là một người phụ nữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK