Tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh đó!
Trước mặt mình mà hai thanh niên trẻ này hết ôm đến hôn, Hoắc Vũ Long cũng rất bất lực.
“Được rồi, dẫn cậu chủ ra đây.”
Hoắc Vũ Long bất đắc dĩ chịu chua, dù sao ông cũng là người lớn, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho vẹn toàn.
Thoáng chốc đã có người làm đỡ Hoắc Tư Kiệt ra.
Quan Triều Viễn lập tức sai người nhận lấy.
“Cậu, cháu xin lỗi vì chuyện hôm nay, chúng cháu đi trước nhé.”
Tô Lam gật đầu với Hoắc Vũ Long.
Quan Triều Viễn ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người lên xe rời đi.
Trong xe, Quan Triều Viễn ôm Tô Lam thật chặt.
Không hề quan tâm phía trước có tài xế và vệ sĩ.
Cuối cùng Tô Lam cũng được gặp người đàn ông mà cô đã ngày nhớ đêm mong.
Đang định nói chuyện thì môi anh ập đến.
Một nụ hôn nóng bỏng ướt át.
Quan Triều Viễn tách khớp hàm của Tô Lam ra, hôn nồng nàn.
Chỉ có hôn cô như vậy, Quan Triều Viễn mới cảm nhận được Tô Lam đã quay về.
Người phụ nữ của anh đã trở về.
Vốn dĩ Tô Lam định đẩy Quan Triều Viễn ra nhưng tay Quan Triều Viễn đặt thẳng lên gáy của Tô Lam.
Buộc Tô Lam buộc phải phối hợp hôn anh.
Hôn một lúc thật lâu, hơi thở của Quan Triều Viễn cũng càng ngày càng dồn dập.
Sao người đàn ông này lại hấp tấp đến vậy?
Tô Lam cắn nhẹ vào môi Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn bị đau nên bây giờ mới chịu ngừng lại.
“Sao thế?”
“Đang ở trong xe mà, thế nào? Anh thích tự ngược à?”
Quan Triều Viễn ghé sát vào tai của Tô Lam.
“Nếu anh muốn em thì trong xe không được à?”
Tô Lam ngẩng đầu liếc xéo Quan Triều Viễn.
“Anh thử xem!”
Quan Triều Viễn lập tức duỗi tay về phía cổ áo của Tô Lam, chưa kịp cởi cúc nào, anh đã rụt tay về.
Tiện thể nhéo cằm của Tô Lam.
“Về nhà xem anh xử em thế nào!”
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đến khách sạn trước đã, bây giờ không còn chuyến bay nữa, sáng mai rồi hẵng đi máy bay về.”
“Cũng may, về sớm chút vẫn hơn, dù gì nơi này cũng là địa bàn của cậu em. Lát nữa anh cho người đi mua ít thuốc, chắc hẳn Tiểu Kiệt bị đánh rồi.”
“Được, nhưng sao ông già họ Hoắc đó lại là cậu em?”