“Quý ông này?” Tô Lam nhận ra bàn tay anh đỡ lấy eo của mình lúc nấy đang chuyển động, khuôn mặt xinh xắn đỏ lên: “Xin hãy tự trọng, buông tôi ra!”
“Anh hai, anh hai?” Thẩm Tư Huy dụi mắt thậm chí còn nghĩ rằng mình bị mù.
Đây có phải là anh hai thanh tâm vô sắc, không gần nữ sắc của anh ta không?
Chỉ là vô tình đỡ một chút, lại không chịu buông tay?
Có vẻ như nhận ra sự thất thố của mình, cuối cùng tay của người đàn ông đó cũng buông ra.
Tô Lam đã định lên án hành vi vô liêm sỉ của anh, nhưng cơn đau bụng quá nặng đến nỗi cô phải thở hổn hển và dựa vào tường.
“Tô Lam!”
Một giọng nói trẻ con đầy giận dữ đến từ văn phòng ở cuối hành lang Tô Lam quay đầu lại thì thấy Tô Duy.
Hưng đang phồng má tức giận chạy đến Cậu bé đút một lọ thuốc trắng vào tay cô: “Mẹ không biết mình bị bệnh dạ dày à?
Tại sao không mang theo thuốc chứ? Mẹ không thể để con bớt lo lắng một chút sao?
Tại sao đám người lớn này lại khó coi đến vậy chứ?”
Tô Duy Hưng dù đang rất tức giận, nhưng trên khuôn mặt của cậu lại đầy sự lo lắng.
Hai người cứ như vậy đỡ nhau quay người đi về văn phòng “Anh hai, sao vẫn còn đúng đây vậy?”
Thẩm Tư Huy với tay vẫy vẫy trước mặt người đàn ông kia Người đàn ông quay trở lại và nhìn xuống bàn tay mình.
Người phụ nữ lúc nãy … hơi thở của cơ thể, vòng eo mỏng, mềm mại, không rõ tại sao làm cho anh có một cảm giác quen thuộc.
Và, cậu bé đó …
Tâm anh động một nhịp lập tức quay đầu lại.
Tô Duy Hưng vốn đã đi xa, nhưng cảm giác dường như có một con mắt sau lưng, cậu bé đột nhiên quay lại Bốn mắt nhìn nhau.
Trong không khí, có vẻ như có một bầu không khí lạ đang lan ra…
“Anh hai, em biết cô bác sĩ đó trông rất đẹp và có dáng người rất đẹp, nhưng anh vừa làm như thế, không sợ khiến cho người †a sợ hãi à?”
“Tô Lam -” tấm biến ghi là một bác Sĩ tư vấn tâm lý.
“Ha?”
“Nhưng nếu anh không nhìn nhầm, có vẻ như cô ấy vừa từ nam khoa đi ra.”
“Anh hai, anh đang định làm cái quái gì vậy?”
“Chẳng phải em vừa nói bệnh viện này.
nổi tiếng về nam khoa sao?”
“Em … chỉ đùa thôi, anh hai, đừng để ý đến…
“Đặt chỗ cho anh”
“Hả?”
Nhìn bóng người đàn ông đi xa, Thẩm Tư Huy nghĩ rằng mình bị điếc.
Anh hai, anh nghiêm túc đúng không?
Lần này chơi lớn rồi!