“Đủ rồi Lâm Thúy Vân!”
Lâm An Nguyên đột nhiên gầm lên giận dữ, cậu ta hung tợn trừng mắt nhìn Lâm An Nguyên, hốc mắt tức tới mức đỏ bừng.
Lâm Thúy Vân bị cậu †a rống đến ngẩn người, ngay cả mẹ Lâm đứng bên cạnh cũng ngây ngốc.
Dù bình thường hai chị em bọn họ cũng có chút mâu thuẫn nhưng chưa bao giờ cãi nhau mỹ.
Chưa bao giờ tranh cãi đến nỗi đỏ mặt tía tai như hôm nay, càng đừng nói Lâm An Nguyên sẽ lộ ra biểu cảm hung ác như thế trước mặt bọn họ.
“Được, Lâm Thúy Vân, hôm nay em để lại câu này. Nếu em không tìm được Vấn An thì tuyệt đối không trở về. Được chưa?”
Sau khi nổi giận đùng đùng rống xong câu này, Lâm An Nguyên phần nộ xoay người bỏ chạy.
Mẹ Lâm lo lắng muốn đuổi theo thì bị Lâm Thúy Vân †úm lại: “Mẹ đừng đuổi theo, để nó đi đi. Du thuyền này chưa cập bờ thì nó chạy không thoát đâu.”
Mẹ Lâm thở một hơi dài lắc đầu “Thật là, chỉ có mỗi việc tìm bạn gái sao lại biến thành thế này rồi, xem ra Lâm An Nguyên thật sự động lòng với cô gái kia rồi”
Lâm Thúy Vân bị Lâm An Nguyên gào thét một trận cũng đang nghẹn một bụng tức, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Mẹ cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ điều tra rõ người phụ nữ đó đến đây vì cái gì”
Lâm Thúy Vân dựa vào việc này xem như cái cớ để gọi điện cho Lục Mặc Thâm.
Cô ấy đảo mắt một vòng sau đó nhanh chóng bấm một dấy số.
Điện thoại đổ chuông bảy tám lần, sau đó là giọng nói lạnh lùng của một người phụ nữ truyền tới: “Số điện thoại này hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”
Mẹ nói Lâm Thúy Vân suýt ném thăng cái điện thoại xuống biển.
Lục Mặc Thâm cho cô ấy leo cây chưa tính, giờ thì hay rồi, ngay cả điện thoại cũng không thèm nghe, này là ngứa đòn có phải không?
Cô ấy tức giận cất điện thoại đi, ủ rũ dựa vào lan can một mình.
Những quảng cáo lúc trước cô quay đã phát sóng, hơn nữa tính cách cô ấy lại nhiệt tình sáng sủa, thêm vào nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời đã sớm để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người xem.
Cho nên trong giới quảng cáo, Lâm Thúy Vân cũng được xem như người mẫu có chút tiếng tăm.
Tham dự buổi tiệc hôm nay có không ít người đẹp và phú nhị đại nổi tiếng của thành phố Ninh Giang.
Thời điểm chỉ có một mình Lâm Thúy Vân tựa vào lan can thầm mắng Lục Mặc Thâm, đột nhiên phía sau truyền đến một âm thanh lười biếng: “Cô chính là Lâm Thúy Vân phải không?”
Nghe được giọng nói xa lạ này, Lâm Thúy.
Vân đành phải quay đầu sang, vì uống rượu nên trong ánh mắt cô đã nhuốm vài phần men Say.
Cô ở trên tỉ vi luôn là hình tượng thanh xuân đầy khát vọng, mà bây giờ lại vô cùng quyến rũ mê người Sự đối lập giữa hai hình tượng tạo nên một nét tương phản rõ rệt, nhưng càng khiến người khác mê đảm.
Một phú nhị đại ăn mặc lòe loẹt, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ đang dùng đôi mắt không có ý tốt nhìn chăm chăm lên người Lâm Thúy Vân.
Người phụ nữ này nhìn không tệ, dáng người cũng không tồi, chẳng qua nhìn cô một mình ở đây uống rượu giải sầu, hẳn là chẳng khác biệt gì với hai người phụ nữ muốn bám đuôi nhà giàu ở bên kia bể bơi.