Nhưng Lê Hán Giang vẫn theo lẽ cũ, ông ta cảm thấy mặc dù Mục Nhiễm Tranh là người nhà họ Mục, nhưng anh ta hơn Lê Thấm Thấm sáu tuổi, hơn nữa anh ta vẫn đang lăn lộn trong giới giải trí.
Là chủ tịch tập đoàn Tương Lê, thỉnh thoảng nhìn thấy những ngôi sao nữ đó tiếp rượu trên bàn ăn, Lê Hán Giang ít nhiều gì cũng biết mức độ hỗn loạn của giới này. Mặc dù Mục Nhiễm Tranh là đàn ông, nhưng cũng không sạch sẽ vào đâu cho được.
Hơn nữa, tin đồn của các ngôi sao trong làng giải trí xuất hiện liên tục, có đầy người ly hôn đến mấy lần!
Sao ông ta có thể để con gái mình kết hôn với một người đàn ông như vậy được?
Đang nói chuyện thì Lê Thấm Thấm mặc bộ đồ ngủ bước xuống lầu, cô ta rõ ràng là chưa tỉnh ngủ, cộng thêm lệch múi giờ, sắc mặt rất kém, khuôn mặt vẫn rất mệt mỏi.
Vừa ngáp vừa đi xuống lầu, “Bố, dì Lan, mới sáng sớm mà hai người đã cãi nhau gì vậy?”
Quan Ly thấy Lê Thấm Thấm mệt mỏi như vậy cũng không đành lòng quấy rầy cô ta.
“Thấm Thấm, con về ngủ tiếp đi, bố con đang nổi nóng vì chuyện của công ty thôi!” Quan Ly liên tục ra hiệu bằng mắt với Lê Hán Giang.
“Đã từng tuổi này rồi còn nổi nóng vì chuyện của công ty, cái này con phải nói bố rồi, kiếm bao nhiêu tiền mới tính là nhiều chứ, dù sao thì tiền của nhà chúng ta đời này con cũng không tiêu hết, đại khái là được rồi, sau này lại tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Quan Ly không ngờ bây giờ Lê Thấm Thấm lại hiểu chuyện như vậy, cô ta không những không về ngủ mà còn đi thẳng xuống lầu, bộ dạng như muốn dạy dỗ Lê Hán Giang một trận vậy.
Lê Hán Giang bình tĩnh lại, “Thấm Thấm, bố hỏi con một chuyện, con phải thành thật trả lời.”
“Chuyện gì vậy ạ?” Lê Thấm Thấm chớp mắt vẫn đang không biết gì.
Mặc cho Quan Ly liên tục nháy mắt với Lê Hán Giang, Lê Hán Giang vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, Lê Thấm Thấm dường như cũng đã nhận ra hình như có điều gì đó không ổn.
“Bố hỏi con, con đi du học ở Anh có phải đã gặp Mục Nhiễm Tranh không?” Giọng điệu của Lê Hán Giang không quá cứng rắn, dù sao thì Lê Thấm Thấm cũng đã rất lâu không về nhà rồi. Rốt cuộc ông ta vẫn nhớ con gái mình, không muốn làm cho mối quan hệ trở nên căng thẳng.
Khi Lê Thấm Thấm nghe câu hỏi này liền sợ hãi đến mức hồn phi phách tán ngay tại chỗ, vừa mới về ngày đầu tiên sao lại…
Khoảnh khắc Lê Hán Giang nhìn thấy Lê Thấm Thấm sững sờ đã lập tức hiểu ra.
“Có phải con về vì cậu ta không?!”
Lê Thấm Thấm lúc này mới hoàn hồn lại, “Bố, bố đang nói gì vậy? Con và Mục Nhiễm Tranh đã là chuyện từ đời nào rồi.” Cô ta giả vờ thản nhiên ngáp một cái.
“Con đừng có mà giả vờ với bố!”
Đúng lúc này, người giúp việc đặt tờ báo mới nhất vừa được đưa tới lên bàn uống nước, tiêu đề trang nhất là ảnh của Mục Nhiễm Tranh và Lê Thấm Thấm.
Lê Hán Giang nhìn thấy tờ báo liền trực tiếp cầm lên và ném cho Lê Thấm Thấm.
“Con tự mình xem đi!”
Mặc dù khuôn mặt của con gái được làm mờ đi, nhưng sao Lê Hán Giang có thể không nhận ra con gái mình được chứ?
Lê Thấm Thấm vội vàng cầm tờ báo lên, khi cô ta nhìn thấy tấm ảnh mình và Sở Điềm cung cấp cho đàn chị khóa trên được đăng trên báo cả người hoàn toàn ngơ ngác!
Lại xem nội dung của tờ báo!
“Sao có thể như vậy được? Sao chị ta có thể nói lời không giữ lời chứ?”