Tô Lam ngượng ngùng.
“Đừng nói nhảm, vây chuyện hai chúng ta kết hôn họ có biết không?”
“Biết!”
“Họ không có ý kiến à?”
“Sao phải có ý kiến?”
“Nhà anh có cơ ngơi đồ sộ, còn em chỉ là đứa con gái nhà nghèo…”
Tô Lam không muốn nói quá nhiều, bởi vì như vậy sẽ chỉ khiến cô tự ti.
“Họ rất cởi mở tiến bộ, bây giờ bố mẹ đều ở nước ngoài, chịu ảnh hưởng khá lớn của tư tưởng nước ngoài, họ không lo chuyện của chúng ta đâu, em yên tâm đi.”
Ngay cả người nhà cũng vẫn luôn cho rằng bố mẹ Quan Triều Viễn định cư ở nước ngoài, Quan Triều Viễn cũng nói với người ngoài như vậy.
“Vậy vì sao trước đây anh còn chưa nhìn thấy em đã cưới em?”
Đây là chuyện Tô Lam vẫn luôn hết sức tò mò.
Khi nghe thấy câu hỏi này, Quan Triều Viễn liền ngây người.
Cưới Tô Lam là ý của Mục Chỉ Huyên.
Bởi vì Chỉ Huyên tiên đoán được Tô Lam chính là điểm đột phá giải trừ phong ấn cho Quan Triều Viễn.
Cho nên trước đây Quan Triều Viễn tốn một triệu cưới Tô Lam, anh hoàn toàn không để tâm.
Quan Triều Viễn do dự một lúc.
“Mẹ anh bảo anh cưới một người vợ, nói họ nước ngoài, anh ở trong nước một mình không ai chăm sóc nên anh cưới em. Đây là duyên phận giữa hai ta”
Quan Triều Viễn vừa nói vừa nháy mắt với Tô Lam.
“Nhưng chẳng phải anh mới vừa nói ba mẹ anh rất tiến bộ à, sao bây giờ lại bắt anh cưới vợ?”
Chẳng phải về trước vế sau mâu thuẫn à?
Quan Triều Viễn nhất thời nghẹn lời.
“Lớn tuổi rồi, thời kỳ mãn kinh đấy, lúc thế này lúc thế kia. Hơn nữa, suy nghĩ của họ được kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây, lúc thì Trung lúc thì Tây, quan tâm làm gì.”
“Thể họ không thích em thì sao đây?”
“Anh thích em là được mà? Quan tâm đến họ làm gì? Đây là chuyện của riêng anh, hơn nữa hằng năm họ ở nước ngoài không về, lười quan tâm chuyện của anh.”
“Vậy năm mới anh không đoàn tụ với ba mẹ à? Sắp đến Tết rồi”
Dù là định cư ở nước ngoài thì hằng năm đến lúc Tết gia đình cũng nên đoàn tụ chứ.
“Chuyện này tính sau đi!”
Quan Triều Viễn đè Tô Lam xuống.
“Vài ngày rồi không thân mật, em có nhớ anh không?”
Tô Lam đấm vào ngực Quan Triều Viễn.
“Phiền muốn chết!”