Quan Triều Viễn ngồi trên chiếc sofa đơn trong phòng ngủ: “Không có hứng thú, dám tìm nhân viên phục vụ qua mất tôi!”
“Ông nghe tôi nói này, mau đi xem xem, nói không chừng cậu ta chuẩn bị ngạc nhiên bất ngờ nào khác cho ông đó! Nhìn qua thôi, không thích thì đi luôn, mai tôi nói với cậu ta, phụ nữ cậu ta tặng, ông không thích!”
Quan Triều Viễn hơi mất kiên nhẫn: “Hầu gái ở Thất Nguyệt Hoa không phải đều như nhau sao?”
“Trời ơi, coi như tôi xin ông đó! Ông đi xem xem đi! Để tôi mở mang tầm mắt, tôi thật sự không tin, tên nhóc Mộ Dung Dịch này còn ranh hơn cả hồ ly đấy!”
Dạ Bân vật nài.
Quan Triều Viễn chỉ đành đứng dậy: “Được rồi, vậy tôi đi nhìn xem”
Nói xong, anh lại đi về phía chiếc giường tròn, lại đến gần giường, bàn tay chầm chậm đưa tới chiếc mặt nạ trên mặt người phụ nữ kia.
Không biết vì sao lại cảm thấy tay hơi run.
Quan Triều Viễn dứt khoát giải quyết nhanh chóng, cầm mặt nạ vứt thẳng sang một bên, lại nhìn người phụ nữ trên giường kial Anh liền trợn tròn mắt!
Người phụ nữ trên giường kia…
Tô Lam!
“Này, gỡ cái mặt nạ mà thôi, sao chậm thế chứ? Nhìn thấy chưa vậy?” Dạ Bân thúc giục trong điện thoại.
Lúc này, điện thoại của Quan Triều Viễn vẫn đặt bên tai, tư thế một tay giữ lấy điện thoại.
“Alo, ông ngốc rồi à? Có phải khuynh quốc khuynh thành mê hoặc ông rồi không? Mau chụp cho tôi tấm ảnh đê!”
Điện thoại truyền đến tiếng cười dâm đãng của Dạ Bân.
“Dạ Bân! Ðm ông giải thích cho tôi, tại sao người nằm trên giường lại là vợ tôi?”
“Cái gì? Ông nói cái gì? Cái gì vợ ông cơ?” Dạ Bân ở đầu dây bên kia ngơ ngác.
Quan Triều Viễn tức giận ném điện thoại sang một bên, Dạ Bân lại gọi lại, anh trực tiếp tắt nguồn.
Anh nhìn chằm chằm người phụ nữ đang nằm trên giường kial Trong đôi mắt màu lam, có một ngọn lửa đang cháy hừng hự!
Tại sao người phụ nữ Mộ Dung Dịch tặng tới lại là Tô Lạc.
Ly? Tại sao cô lại xuất hiện ở Thất Nguyệt Hoa, lại còn mặc trang phục hầu gái?
Trong đầu Quan Triều Viễn đặt ra một loạt câu hỏil Lễ nào cô thường làm loại chuyện này? Có nghĩa là liên tục cảm sừng mình!
Anh đi tới, hai tay chống lên giường, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Tô Lam, lửa giận trong lòng anh lại vơi đi một nửa!
Tô Lam nhắm mắt yên lặng, hàng mi dài như cánh bướm khẽ động, giống như đang câu dẫn người khác.
Miệng cô nỉ non, dường như thật sự nóng đến không chịu được, cô vô thức mở cổ áo.
Làn da trước ngực lộ ra một mảng non mềm.
Quan Triều Viễn ngây người, yết hầu lên xuống.
Lần đầu anh và Tô Lam lăn lộn trên giường, vì xấu hổ, cô kiên quyết muốn tắt đèn, vài lần sau đó đều ở nhà, trong phòng tối om, anh cũng không thấy gì.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy làn da của Tô Lam.