Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1733


Vì lúc đầu nói là hai nhà cùng ăn bữa cơm, cũng không có nghi thức gì đặc biệt quan trọng, nghi thức duy nhất là hai người trao nhẫn đính hôn.


Mục Nhiễm Tranh mặc một bộ vest đen trông bảnh bao khôi ngô, ngoài lúc tham gia lễ trao giải ra thì rất ít khi anh mặc vest.


Tô Lam vỗ vai Mục Nhiễm Tranh: “Hắc Thổ, hôm nay trông giống con người đấy!”


“Đáng ghét! Mau đi trông con đi!” Mục Nhiễm Tranh có vẻ hơi cáu kỉnh.


Tô Lam chỉ có thể hiểu sự cáu kỉnh này là vì căng thẳng, cô cũng không quan tâm đến Mục Nhiễm Tranh nhiều mà dẫn Tam Tam vào chỗ ngồi.


“Cô dâu tương lai của chúng ta đến rồi!” Không biết ai hô lên khiến mọi người đều dồn mắt nhìn Phương Đóa.


Hôm nay Phương Đóa mặc một bộ chiếc váy dạ hội màu trắng, kiểu dáng ôm người tôn lên thân hình hoàn hảo của cô ta, lúc cô ta bước đi, những hạt cườm trên váy lấp lánh trông rất đẹp.


Phương Đóa cũng trang điểm đậm hơn đôi chút, lộ ra vẻ cao quý và khí chất.


“Đẹp thật! Nếu lúc kết hôn mặc váy cưới, thế chẳng phải khiến mọi người đều lóa mắt sao.”


“Đúng đấy, Nhiễm Tranh nhà chúng ta đúng là may mắn quá.” Người nhà họ Mục không ngớt lời khen với Phương Đóa.


Tô Lam cầm quà đi tới trước Phương Đóa.


“Phương Đóa, đây là quà đính hôn tôi với chú của Nhiễm Tranh chọn cho hai người, không biết cô có thích không.”


Đây là một bộ trang sức bằng ruviết tắt của written by, tức là: do viết mà Tô Lam đã ở trong kho chọn trái chọn phải mới chọn được.


Chất ruviết tắt của written by, tức là: do viết này rất tốt, hiếm khi mua được trên thị trường, cũng chỉ có Quan Triều Viễn mới có.


Phương Đóa nhìn thấy bộ trang sức này cũng không tỏ ra quá hài lòng mà chỉ khẽ gật đầu với Tô Lam.


“Cảm ơn, rất đẹp.”


Tô Lam vốn cho rằng Phương Đóa nhìn thấy bộ trang sức này chắc là sẽ rất vui, dù sao thì bộ trang sức này là cô lựa chọn rất kỹ, hơn nữa lúc đầu cô cũng không nỡ lấy ra.


Cô cười gượng gạo rồi quay lại ngồi bên cạnh Quan Triều Viễn.


“Không vui?” Quan Triều Viễn vừa nhìn đã thấy được suy nghĩ của Tô Lam.


“Sao em cứ cảm thấy Phương Đóa giống như chẳng có hứng thú với chuyện gì vậy nhỉ, lúc nào cũng nở nụ cười tiêu chuẩn, em đột nhiên cảm thấy nó rất giả tạo.”


“Có lẽ là cô ta thấy nhiều trang sức như vậy rồi.” Quan Triều Viễn giải thích.


“Cho dù thấy nhiều rồi, nhưng như thế cũng hơi lạnh lùng quá đúng không? Bản thân em cũng rất thích bộ trang sức đó đấy!”


“Em thích thì anh về mua cho em!”


Mặc dù trong lòng Tô Lam rất khó chịu, nhưng suy cho cùng thì đây là lễ đính hôn của người ta, cô cũng không tiện nói gì.


Đây cũng là lần đầu tiên Tô Lam cảm thấy Phương Đóa dường như không hoàn hảo như mọi người thấy, bạn mãi mãi không biết trong lòng cô ta đang nghĩ những gì.


Tô Lam nhìn Mục Nhiễm Tranh, có vẻ Mục Nhiễm Tranh cũng đang nở nụ cười tiêu chuẩn.


Có người nói, hai người ở bên nhau thì ngày càng trở nên giống nhau, bao gồm cả biểu cảm và tính cách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK