Đã bị thương một cánh tay rồi mà ngày nào cũng nghĩ đến chuyện kia!
“Chúng ta đã không làm chuyện yêu đương đó bao nhiêu lâu rồi chứ? Cánh tay anh bây giờ không sao rồi, không còn đau nữa.”
Tô Lam trừng mắt với Quan Triều Viễn.
“Nhỡ chẳng may lại bị thương thì sao?”
“Thế thì em chủ động lên là được mà. Anh bị thương chứ em có bị thương đâu? Hề hề, vừa khéo coi như em có cơ hội, sao nào?”
Quan Triều Viễn xoa xoa tay.
“Không được, anh mau ngủ đi.”
Tô Lam kiên quyết không đồng ý, không thể để tay anh bị thương thêm lần nữa được.
“Cục cưng, sao em lại tàn nhẫn thế nhỉ? Mấy ngày trước em còn cảm ơn anh cơ mà, giờ cho anh làm một lần coi như là cảm ơn đi. Chỉ một lần thôi mà, được không?”
“Không được!”
“Em…”
Quan Triều Viễn tức muốn nổ phổi, sao cô gái này lại độc ác thế nhỉ?
“Được rồi, không làm thì thôi!”
Quan Triều Viễn mạnh mẽ nói một câu rồi nằm xuống giường, quay lưng về phía Tô Lam.
Tô Lam chợt nhận ra người đàn ông này đang giận thật rồi.
Thật ra đây không phải là lần đầu anh đòi làm việc này, chẳng qua là hồi trước Tô Kiêm Mặc nhập viện nên anh không tiện nói ra thôi.
Tô Lam quay người lại, nhìn lưng của Quan Triều Viễn rồi nhẹ nhàng chọc một ngón tay vào người anh.
“Làm gì vậy, ngủ đi!”
Thái độ của Quan Triều Viễn rất gay gắt.
“Anh giận thật đấy à?”
“Đúng, anh giận rồi!”
Tô Lam cảm thấy bó tay với anh.”
“Được rồi, được rồi, em đồng ý với anh.”
Quan Triều Viễn vẫn nằm yên đó.
“Anh có làm hay không, không làm thì em đi ngủ đây này.”
Cô vừa nói dứt câu thì Quan Triều Viễn lập tức quay người lại, hôn lên môi Tô Lam.
“Anh từ từ thôi, cẩn thận tay!”
“Anh biết rồi, tay này của anh không tiện cho lắm, lát nữa em chủ động để giúp anh đi.”
Quan Triều Viễn khẽ thì thầm vào tai Tô Lam với vẻ xấu xa.
Đêm này rất đẹp, rất hoàn hảo.
Đây cũng là một buổi tối rất thú vị.
Quan Triều Viễn lấy danh nghĩa là sợ tay bị thương, rồi bảo Tô Lam làm những chuyện mà trước kia cô tuyệt đối không chịu làm.
Tô Lam đỏ mặt, nhưng lại không thể không nghe theo anh.