Ngay khi những lời này nói ra, không riêng gì Ninh Lan Kiều mà cả Tô Lam đều kinh hãi.
Ninh Lan Kiều trợn tròn mắt không dám tin: “vợt Quan Triều Viễn gật đầu nhẹ, nắm tay Tô Lam đi thẳng về phía xe bảo mẫu.
Chỗ ngồi phía sau của chiếc xe bảo mẫu kia chỉ có hai chỗ vô cùng rộng rãi Ban đầu nó được dành cho Quan Triều Viễn và Ninh Lan Kiều Nhưng sau khi Quan Triều Viễn lên, anh đã kéo.
Tô Lam để chiếm cả hai vị trí Ninh Lan Kiều cứ đứng ở cửa xe lúng túng, hẳn là rất tức giận, hai tay khế run.
Nếu không phải được nhận sự giáo dục danh giá, sợ là cô ấy đã thay đổi sắc mặt từ lâu.
“Thật ngại quá, không gian phía sau không đủ, cô Ninh phải lên ghế phụ ngồi sao?”
Giọng Quan Triều Viễn hờ hững Mặc dù anh nói lời áy náy, nhưng vẻ mặt lại không thấy chút hối lỗi nào.
Ninh Lan Kiều không thế tin vào tai mình Quan Triều Viễn đang nói cái gì vậy?
Anh vậy mà lại còn để mình chen vào chỗ bên cạnh tài xế?
Sao anh dám!
Đúng lúc này, Tống Chỉ Manh đi tới, khoác tay.
ôm lấy Ninh Lan Kiều: “Lan Kiều, nếu không thì như vậy, cô đi với tôi địt Nói đến đây, cô ấy cũng không quan tâm Ninh Lan Kiều có đồng ý hay không, cứ như vậy cô ấy kéo cô ta đi Tài xế ngẩn ra, nhìn Ninh Lan Kiều đang bị kéo đi, nhất thời không biết phải làm sao.
Rõ ràng là bà chủ Lệ đã sắp xếp mình đi đón cậu chủ và cô Ninh, nhưng bây giờ cô Ninh lại bị đuổi xuống xe, đúng thật là…
“Đến khách sạn thủ đô” Quan Triều Viễn đột ngột lên tiếng, Người tài xế sững sờ trong giây lát: “Cậu chủ muốn đi khách sạn thủ đô ạ? Nhưng bà chủ nói đưa cậu thẳng về nhà”
Khuôn mặt của Quan Triều Viễn đột nhiên trùng xuống: “Nghe không hiểu lời tôi nói hả?”
Người lái xe sợ hãi, da đầu tê dại: Cậu chủ này của mình không vừa ý sẽ nổi nóng.
Thế nhưng, không khí quanh người anh thật sự quá thấp. Có lúc thậm chí không cần anh nổi giận cũng có thể khiến người ta cảm thấy ớn lạnh từ đầu đến chân.
“Vâng, cậu chủ”“
Người tài xế nhanh chóng khởi động xe và lái về phía khách sạn thủ đô.
Dọc theo đường đi, Tô Lam im lặng ngồi bên canh Quan Triều Viễn, không nói lời nào.
Đôi tay bé nhỏ khoanh trước ngực, ánh mắt ẩm đạm.
Dù cô biết là lân này về thủ đô sẽ gặp khó khăn, nhưng không ngờ vừa xuống máy bay đã bị người ta đánh phủ đầu như thế.
Trong giây lát, tâm trạng của cô không cũng không tốt hơn là bao.
Quan Triều Viễn là người nhanh trí, chỉ cần nhìn một cái, liền biết cục cưng nhà mình lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.
Anh biết Tô Lam nhạy cảm, có khi nào vừa nãy Ninh Lan Kiều làm như thế, Tô Lam liền muốn rút lui?
Quan Triều Viễn nhíu mày, cầm cái tay nhỏ bé kia nhẹ nhàng nẵn nắn bóp bóp, muốn mượn hành động này giải toả đi nỗi bất an trong lòng cô.
Dù không nói tiếng nào, nhưng Tô Lam cũng có thể hiểu được ý của anh, nóng nảy trong lòng cũng theo tự nhiên mà bình ổn lại.
Lát sau, xe dừng lại trước khách sạn lớn tại thủ đô.
Chương 3051
Thu xếp xong cho hai đứa bé, Lục Anh Khoa đi đến.
Anh ta xách hành lý của Quan Triều Viễn, dẫn hai người lên luôn phòng tổng thống ở tầng mười hai.
Lục Anh Khoa để hành lý ổn thoả, anh ta vừa mới đi, Tô Lam liền bị người nào đó ôm vào lòng Hơi thở của người đó thổi bên tai cô.
Giọng điệu của anh trầm thấp: “Sợ hả?”
Tô Lam muốn quay lại, nhưng Quan Triều Viễn không cho.
Cúi đầu nhẹ nhàng xoa tay Quan Triều Viễn đặt ngang hông mình.
“không phải là sợ, có chút khẩn trương thôi ạ”
“Sao phải khẩn trương?”
Tô Lam thẳng thắn thành khẩn: “Vừa rồi cô Ninh kia…”
Quan Triều Viễn bỗng nhiên dùng sức, giống như là hận không thể ôm cô khảm vào trong người.
“không liên quan gì đến anh cả, anh chỉ cần em thôi.”
Tô Lam không biết làm sao, khế cười: “Em biết, chỉ là em đang nghĩ, lần này về thủ đô, so với tưởng tượng gian nan hơn một chút”
Quan Triều Viễn nghe giọng điệu bất đắc dĩ đấy của cô, trong lòng hơi trùng xuống, liền xoay cô lại Hai người mặt đối mặt, ánh mắt chung về một chỗ.
Quan Triều Viễn cau mày: “Thế nên em đổi ý? Muốn chạy trốn, muốn lâm trận rút lui2”
Tô Lam mở to đôi mắt sáng ngời, nhìn anh hỏi: “Anh sẽ để cho em trốn đi sao?”
“không biết nữa, nhưng dù e chạy đến chân trời góc bể, anh cũng sẽ tìm được em”
“không sao đâu, nếu em đã ở lại bên anh, thì sẽ không dễ dàng buông tay như thế. E sẽ không đi nịnh nọt, lấy lòng, đi hùa theo. Nhưng em sẽ lễ phép, có mức độ, cố gắng không để thành mất lễ nghĩa”
Khóe miệng Quan Triều Viễn nhẹ nhàng nhếch lên: “Ngoan”
Tô Lam thản nhiên nhìn anh: “Nhưng mà, em phải nói trước, cô chú có thế không thích em, nhưng nếu bọn họ làm nhục em.”
Cô còn chưa nói xong, tay Quan Triều Viễn liên đè lên môi cô: “Xuyt”
Tô Lam sửng sốt Thật ra trước khi đi, cô đã nghĩ đến hết tất cả mọi tình huống có thể xảy ra.
Chỉ cần cha mẹ Quan Triều Viễn không làm nhục người thân của mình, cô sẽ nhẫn nại hết mức có thể, ít nhất cô sẽ không để cho Quan Triều Viễn cảm thấy khó chịu.
“Anh mang em đến là để thông báo cho họ, không phải hỏi ý kiến của họ. Người phụ nữ của ai, không ai được phép làm tổn thương hay bắt nạt cô ấy, hiểu chưa?”
Tô Lam nghe Quan Triều Viễn nói như thế, hốc mắt thấy hơi cay cay.
Cô tựa đầu vào ngực anh.
“Vâng”
Cô không muốn nghĩ tiếp nữa, nếu người nhà Quan Triều Viễn đòi đoạn tuyệt quan hệ, dùng tất cả quyền lực trong tay đi uy hiếp, bắt anh chia tay với cô thì sao, Quan Triều Viễn sẽ lựa chọn như thế nào.
“Chồng ơi, em thấy hơi mệt rồi”
Tô Lam dựa vào lồng ngực anh, yếu ớt vô cùng Quan Triều Viễn liền ôm ngang cô, bế lên: “Đi tắm uyên ương hết mệt luôn”
Tô Lam đập anh mấy c: “Hạ luu, ai muốn tắm uyên ương với anh?”
Chương 3052
Quan Triều Viễn nhìn cô chăm chắm: “Em là bà Quan, không tắm với em, chẳng lẽ em muốn ăn tắm với người khác hả?”
Tô Lam liền trầm mặt “Anh dám!”
“Đương nhiên không dám”
Quan Triều Viễn cười cười, hôn lên trán cô.
Đêm nay, Tô Lam ngủ an ổn trong lòng Quan Triều Viễn.
Nhưng Quan Triều Viễn lại không thoải mái như thế.
Anh cúi đầu nhìn gò má cục cưng nhà mình, ngón tay thon dài khẽ đi theo viền khuôn mặt, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Tô Lam mơ màng cọ cọ trong lòng anh.
Khóe miệng Quan Triều Viễn khẽ nhếch lên: “Đồ hồ ly.”
“Em không phải hồ ly đâu…
Tô Lam mơ màng đáp lại, giống như là nói mớ, “Yên tâm, ngày mai anh sẽ không để bất cứ ai bắt nạt em hết.”
Giọng Quan Triều Viễn bây giờ nhẹ nhàng, nhưng, chắc chắn mười phần.
Từ tai nạn giao thông năm năm trước, trên lưng anh đã treo một mạng người Người khác cho rằng anh nợ nhà họ Quan một mạng, nhưng…
Nào có ai biết, năm năm đó anh sống trong đau khổ, gian nan vượt qua như thế nào?
Anh đã từng cho rằng, đời này của mình sẽ tăm tối không có ánh mắt trời.
Cho đến khi Tô Lam xuất hiện.
Cô giống như ánh mặt trời ấm áp, hoà tan thế giới lạnh băng của anh.
Ấm áp kia vừa lọt vào, cuối cùng không thể buông bỏ.
Ở đây gần một năm, vì bảo vệ được Tô Lam, anh đã tự tập kết lực lượng riêng mình, còn mở cả thị trường nước ngoài.
Vì anh tuyệt đối không để ai có thể nắm được điểm yếu của mình.
Cũng tuyệt đối không để ai lợi dụng điểm yếu đó làm tổn thương Tô Lam cùng con của bọn họ.
Đại thọ của ông nội là vào lúc bảy giờ tối, nên ban ngày còn chút thời gian Để tránh có kẻ dụng tâm tỉ mỉ điều tra ra hai đứa bé, mấy ngày này, bọn họ không gặp mặt trực tiếp mấy đứa, chỉ gọi điện video qua điện thoại dặn dò các con mấy câu.
Buổi sáng, Quan Triều Viễn đưa Tô Lam đi chọn lễ phục.
Tô Lam chọn một bộ đầm dài đơn giản nhạt màu.
Kiểu dáng ngắn gọn vừa vặn phác hoạ được thân hình của oô, khí chất cao sang thu hút ánh nhìn người khác.
Quan Triều Viễn sảng khoái quẹt thẻ: “Lấy cái này đi”
Hai người đi ra khỏi cửa hàng tổng hợp, bồng anhn “Chiều nay đến chỗ này với anh nhé?”
Tô Lam do dự nhìn anh: “Sao anh không đưa m về nhà họ Quan?”
Sắc mặt Quan Triều Viễn ảm đạm đi đôi chút.
“Buổi chiều em sẽ biết”
Chương 3053
Tô Lam cần môi “Theo em thấy thi, nếu như… Em nói là nếu như thôi, để ấn tượng của cô chú về em tốt hơn một chút, chúng mình đến đó sớm một chút, sẽ là tương đối có lễ nghĩa”
“Anh hiểu ý em, đó là nguyên nhân anh bảo chiều nay em đi với anh đến đó đấy”
Tô Lam vẫn không hiểu lời của anh lắm, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Quan Triều Viễn dẫn cô đến nhà hàng xoay trên Tầng cao nhất của Trung tâm Thương mại Thế giới, Sau khi ăn xong, anh lái xe ra vùng ngoại ô bên ngoài đường vành đai ba.
Trên thủ đô đông người nhiều xe, đi một chút: lại bị tắc.
Tô Lam cuối cùng cũng hiểu vì sao bọn họ ăn xong rồi mới đi Bởi vì khi đến chỗ đó, đã qua hai tiếng.
Khu vực bên ngoài đường vành đai ba, là chỗ đất có phong thuỷ không kém.
Đăng trước là sông lớn, phía sau là dãy núi.
Mà ở giữa sườn núi, lại có một khu tưởng niệm.
Tô Lam cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía giữa sườn núi “Chỗ chúng ta đến, là ở đây sao?”
Quan Triều Viễn gật đầu, dắt tay cô: “Đi thôi”
Tô Lam vẻ mặt nghỉ hoặc, rốt cuộc Quan Triều Viễn muốn dần mình đi gặp ai?
Chẳng lẽ gặp bà cụ Lệ quã qua đời?
Gô từng nghe Quan Triều Viễn nói qua, bà nội anh đã mất Hai người càng đi gần đến giữa sườn núi, tâm trạng của Quan Triều Viễn càng xuống thấp, thậm chí có thể cảm giác được từ người anh tỏa ra cảm giác bí bách đè ép.
Loại cảm giác này, khiến cô gần như nghẹt thở.
Trong lòng Tô Lam, bồng có nỗi bất an lan toả.
Cô đưa tay, cầm chặt tay Quan Triều Viễn Một đường không nói, Tô Lam cảm thấy chỗ đó gần ngay trước mắt, nhưng cảm thấy đã đi rất lâu anh quỷ một chân xuống đất, đặt một bó cúc non lên bỉa mộ, đưa tay nhẹ nhàng lau đi bụi bặm bám trên bia mộ.
Tô Lam bên cạnh cũng ngồi xốm xuống theo, Ánh mắt cô nhìn sang bia mộ, kinh ngạc phát hiện, trên bia mộ lại là tấm hình một cô thiếu nữ.
Nụ cười của thiếu nữ tươi sáng như ánh mặt trời, ngũ quan tinh xảo giống như trẻ con.
Cặp mắt xinh đẹp dưới ánh mặt trời lại càng thêm chói lọi.
Nhưng trong hình, thiếu nữ còn rất trẻ, lớn nhất cũng chỉ đến mười mấy đôi mươi.
Ánh mắt Tô Lam nhìn xuống bên dưới.
Mộ của Lệ Bảo Bối Tên đáng yêu như thế, nhìn một cái cũng biết là khi cô bé còn sống, chắc chắn là bảo bối được cả nhà yêu thương chiều chuộng.
Bỗng nhiên Tô Lam có chút thương cảm.
Rốt cuộc cô bé này là ai?
Quan Triều Viễn nhìn tấm hình ấy, mọi buồn phiền bị đè nén nãy giờ, dường như được khơi gợi hết ra ngay trong thời khắo này.
Nhưng lúc anh nói chuyện, lại vững vàng cực kỳ: “Cục cưng, anh đến thăm em đây.”
Anh?
Tô Lam nghiêng đầu nhìn Quan Triều Viễn: Lệ Bảo Ngọc là em gái Quan Triều Viễn?
Trước nay cô không hề biết Quan Triều Viễn còn có em gái.
Chương 3054
Nhưng nghĩ thêm chút, cũng có thể hiểu, vì em gái anh đã mất rồi.
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác kia của Quan Triều Viễn, cảm nhận không khí tuyệt vọng và lạnh băng toả ra từ người anh, Tô Lam chỉ thấy ngực đau nhói Bộ dạng Quan Triều Viễn bây giờ, giống hệt như lúc mình biết mẹ và anh trai xảy ra chuyện.
Cô lấy khăn giấy từ trong túi xách, cẩn thận lau chùi bia mộ.
Quan Triều Viễn sửng sốt, nghiêng đầu nhìn cô.
Tô Lam vẫn nhìn thẳng, mỗi một động tác đều cẩn thận từng chút.
Cô vừa lau vừa nói: “Cục cưng, có phải trước nay anh em đều đến đây một mình thăm em đúng không? Cuối cùng thì hôm nay anh em không còn đến một mình nữa rồi”
Tô Lam cầm tay Quan Triều Viễn, ánh mắt vẫn nhìn tấm hình: “Cục cưng, chính thức giới thiệu với em, chị là Tô Lam chị dâu em, lần đầu gặp mặt, sau này chị sẽ hay đến đây thăm em hơn nữa”
Quan Triều Viễn nhìn gò má Tô Lam, nơi đó bị nhuộm vàng bởi ánh mặt trời chiếu lên, ấm áp đến mức làm lòng người run rấy.
“Em lên thiên đường ròi, anh em buồn bã lắm.
Nên anh ấy lạnh lùng như băng, kháng cự không để người khác đi vào lòng anh ấy, nhưng bây giờ không giống như thế nữa..”
Tô Lam nghiêng đầu nhìn Quan Triều Viễn: “Từ giờ trở đi, chị sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, kể cả phần của em”
Quan Triều Viễn nghiêng đầu nhìn cô chảm chăm, anh mắt mênh mang sâu thẳm.
Nhưng, chỉ cần Tô Lam nhìn kỹ một chút, sẽ thấy trong đó toàn là dịu dàng.
Tô Lam lại nhìn về phía bia mộ, mặt mày Vui về: “Cuc cưng, chỉ đoán là em cũng rất hy vong anh ấy có thể vui vẻ hạnh phúc thêm lần nữa, phải không nào?”
Trên gương mặt xinh đẹp của Lệ Bảo Ngọc, có ánh mặt trời rực rỡ chiếu quá, nụ cười rạng rỡ kia như đang đáp lại lời cô nói.
Hai người đứng trước bia mộ lúc lâu, cho đến lúc Quan Triều Viễn nhận ra đã đến lúc phải đi.
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng mơn trớn hình của Lục Anh Khoa: “Cục cưng, anh đi trước đây, lần sau lại đến thăm em nhé?”
Nói xong, anh dắt tay Quan Triều Viễn, quay người xuống núi.
Dọc đường đi, Quan Triều Viễn không nói gì.
Nhưng Tô Lam có thể cảm nhận được rằng tâm trạng của anh, không còn bị đè nén như lúc nãy.
Cô muốn hỏi tình huống của Lệ Bảo Ngọc, nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu.
Dù sao, người sáng suốt đều nhận ra, chuyện này đối với Quan Triều Viễn mà nói, là đau đớn không thể nói tới.
Thôi bỏ đi.
Chờ tâm trạng anh ổn định lại, nguyện ý nói cho mình là được.
Hai người rời khỏi khu tưởng niệm, Tô Lam thay sang lễ phục, chuẩn bị xong quà cáp.
Tất cả đã được chuẩn bị ổn thoả, Lục Anh Khoa cũng đã mang xe đỗ bên ngoài khách sạn.
Tô Lam cười nhàn nhạt, đi ra.
Tóc dài đen nhánh rủ xuống sau lưng, nhìn qua thanh thuần.