Thường thì một ngày sẽ có hai tập phim được chiếu, khoảng một tháng là sẽ chiếu xong rồi, bây giờ phải lập tức tuyên truyền nó, nếu không thì sẽ xong phim mất.
Mà bên phía Tô Nhược Vân thì đang chúc mừng nhau rồi.
“Lượt rating của hai nhà đài đều đang xếp hạng đầu tiên, cuối cùng thì tôi cũng yên tâm rồi.” La Thần vẽ hình chữ thập trên ngực.
“Anh Thần, tôi đã nói là anh lo thừa rồi, bộ phim này kiểu gì cũng sẽ nổi tiếng thôi, bộ “Duy Nương” mà Tô Lam quay dù có cố đến mấy thì cũng chẳng thắng nổi đâu.”
Tô Nhược Vân đã tính trước được chuyện này rồi.
Lần này La Thần đã lo đến mức toát hết cả mồ hôi.
“Nhược Vân, mặc dù tỷ lệ người xem của bộ phim này đang dẫn đầu rồi nhưng chúng ta vẫn không thể khinh địch. Dạo gần đây trên diễn đàn liên tục có những bài đăng nghi ngờ diễn xuất của cô, cũng may là tôi đã phát hiện kịp, xóa luôn chủ đề đó rồi.”
“Không phải sợ mấy chuyện nhỏ đó đâu.”
“Cô đừng coi thường kẻ địch, chúng ta phải chuẩn bị sẵn kế hoạch đề phòng trường hợp có người phản công lại. Tôi đã sắp xếp lịch trình cho cô sẵn rồi, tất cả các công việc này đều phối hợp với việc tuyên truyền bộ phim này, trong đó có vài mục sẽ kiểm tra năng lực diễn xuất của cô. Tôi đã bàn bạc kỹ rồi, cô chỉ cần nghe theo họ là được.”
La Thần đã chuẩn bị kế hoạch khá cẩn thận, mấy năm qua anh ta cũng đã tạo ra được mạng lưới quan hệ khá rộng. MC, đạo diễn của một số chương trình đều đã quen với anh ta rồi.
Nếu đã muốn làm nổi bật diễn xuất của Tô Nhược Vân thì không thể làm qua loa được.
“Được rồi, vậy thì tôi sẽ nỗ lực hết sức để đè bẹp Tô Lam.”
“Đúng rồi, nhắc đến Tô Lam mới nhớ, hình như mấy tháng vừa rồi tôi không thấy cô ta đâu cả. Dù phim “Duy Nương” có bắt đầu tuyên truyền thì cũng không thấy cô ta đăng dòng trạng thái nào lên weibo, chuyện này có vẻ hơi lạ.”
La Thần là một người rất cẩn thận.
“Tôi cũng không rõ lắm. Xem ra phải điều tra cẩn thận lại rồi.”
Tô Lam cứ giấu mặt như vậy, Tô Nhược Vân cũng cảm thấy không được yên tâm cho lắm.
Doãn Cẩn ôm một chồng tài liệu đến khu Rainbow, vừa khéo lại gặp phải Tô Lam mới ra khỏi phòng ngủ.
“Chào mợ chủ, nhìn sắc mặt của mợ có vẻ khỏe hơn rồi đấy.”
“Ngày nào cũng chỉ ở nhà, hết ăn rồi lại ngủ thì sao mà không khỏe lên được chứ?” Tô Lam nhìn thấy Doãn Cẩn ôm một chồng tài liệu trong lòng thì nhíu mày lại: “Sao lại nhiều thế? Bận rộn suốt mấy ngày vừa rồi mà vẫn chưa xong việc à?”
“Đúng vậy ạ, Sếp Quan đi lâu như vậy, có rất nhiều chuyện chưa được giải quyết bị tồn động lại. Nhất là bên phía công ty nhỏ, tôi sốt ruột quá nên mới đưa hết mọi thứ đến đây, mấy chuyện này không thể chậm trễ thêm nữa.”
Quan Triều Viễn ngồi trong thư phòng, nghe thấy hai người nói chuyện với nhau thì vội vàng đi ra ngoài.
“Doãn Cẩn! Tên nhóc này, sao không mau vào mà làm việc đi, đứng đây buôn chuyện làm gì chứ!”
Sau khi giải trừ phong ấn, sức quyến rũ của anh đã giảm thấp đến vậy rồi cơ à? Ngay cả thư ký của anh cũng chẳng coi anh ra gì rồi!
“Ấy, mợ chủ, tôi đi làm việc đây!”
Doãn Cẩn xị mặt xuống, chuẩn bị đi vào phòng làm việc.
“Đáng ra cậu phải trả lời câu hỏi của tôi trước chứ! Sao lại quay ra nói chuyện với cô ấy. Cậu làm thư ký kiểu gì thế? Bây giờ còn chẳng phân biệt được chuyện gì quan trọng nhất, chuyện gì quan trọng nhì à?”