Rõ ràng là chửi thề, nhưng nó lại như tiếng mèo con rên rỉ.
“Đừng chạm vào cô? Hahaha! Cô gái nhỏ, cô mở mắt của cô để xem ở đây. Cô mặc đồ như thế này và đến đây, cô nghĩ rằng hôm nay cô có thể trốn thoát sao?”
Vương Tiến Phát đi sang bên cạnh, Tô Lam giờ mới nhìn rõ, đây là một biệt thự lộng lẫy.
Nhưng bên trong biệt thự đã được biến thành một quán rượu.
Nó có ánh sáng mờ nhạt và khói.
Xung quanh là những người đàn ông và phụ nữ đang uống rượu.
Phụ nữ ăn mặc hở hang, ngồi vào lòng đàn ông, uống rượu, nói chuyện và hát.
Những người có hứng thú trốn vào nhà vệ sinh bên cạnh, và ban công để bắt đầu làm việc.
Máu trên khuôn mặt nhỏ bé của Tô Lam biến mất.
Có rất nhiều người ở đây, cô không thể chạy trốn được, và cũng không phải là đối thủ của những người đàn ông này.
Cô chỉ có thể khôn ngoan một chút.
Cô im lặng, cắn mạnh vào lưỡi mình.
Trong miệng, mùi máu lan ra ngay lập tức.
Cảm giác đau nhói giúp cô tỉnh lại nhanh chóng và có lại sức mạnh.
Kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, cô từ từ đứng dậy.
Dưới cái nhìn chăm chằm, cô cầm ly rượu trước mặt và bước từng bước về phía Vương Tiến Phát.
Cô không thể để Vương Tiến Phát nhận thấy cô đã bị đánh thuốc và không thể chống cự.
Tô Lam rất xinh đẹp, cùng với dáng người xinh đẹp quỷ mị.
Mỗi bước chân như là bước vào đầu tim của một người đàn ông Đặc biệt là nụ cười quyến rũ của cô… làm cho những người đàn ông đó như ngây người.
“Tổng giám đốc Vương, ông thực sự biết đùa. Một người quyền lực, có địa vị như ông có thể để tôi vào mắt, chính là phúc phận của tôi. Tôi mừng còn không kịp, sao lại không tình nguyện chứ?”
Tô Lam mềm mại, ngồi thẳng vào chân của Vương Tiến Phát.
Khi cô gái này được gửi đến, ông ta đã nghe nói về tính cách mạnh mẽ của cô, Vương Tiến Phát còn nghĩ sẽ có một chút khó khăn.
Nhưng ông ta không ngờ cô lại thức thời như vậy.
Vậy cũng tốt, ông ta đỡ phải dùng tới loại thuốc đó.
Tô Lam nhống nhẽo, thuyết phục Vương Tiến Phát uống bảy đến tám ly rượu mạnh.
Vốn định chuốc rượu ông ta.
Tuy nhiên, thay vì say rượu, ông ta càng ngày càng tỉnh táo hơn.
“Tổng giám đốc Vương, thêm một ly nữa đi”
Trong khi Tô Lam đang thuyết phục.
ông ta uống ly thứ mười, Vương Tiến Phát đã tóm lấy tay cô và nói: “Cô gái nhỏ, tôi biết ý định của cô. Muốn chuốc tôi say hả? Đừng mơ nữa, tôi ngàn ly không say. Và càng uống, càng hăng”