Tô Lam vô cùng sửng sốt, không ngờ rằng người đang nằm khóc ở đây lại là Liễu Minh Hoa.
Liễu Minh Hoa nhào vào vòng tay của Tô Lam, chỉ cảm thấy lồng ngực của cô rất ấm áp: “Tô Lam à, chẳng lẽ tôi thật sự đang mơ mộng hão huyền à, tôi là con cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao? Có phải tôi không nên thích bác sĩ Nhan không?”
Liễu Minh Hoa thật sự thích Nhan Thế Khải sao?
Tô Lam cúi đầu nhìn cô ta: “Cô và Nhan Thế Khải… Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Liễu Minh Hoa nghẹn ngào buông cô ra, cô ta vừa lau nước mắt vừa nói: “Thật ra tôi luôn biết là bác sĩ Nhan thích cô, cho nên tôi luôn đè nén tình cảm của mình dành cho anh ấy ở trong lòng. Sau này khi cô rời khỏi bệnh viện trung tâm rồi, tôi cảm thấy tôi có thể tỏ tình với bác sĩ Nhan, cho nên hôm qua…Nhưng mà anh ấy đã từ chối tôi rồi. Anh ấy nói chỉ xem tôi là em gái thôi, còn bảo tôi đừng hiểu lầm nữa”
Càng nói Liễu Minh Hoa càng đau lòng, hai hàng nước mắt tuôn rơi lã chã: “Vừa nãy tôi gọi điện thoại cho anh ấy, nhưng mà anh ấy cúp máy không nghe điện thoại của tôi Sau đó anh ấy gửi cho tôi một tin nhản nói là tôi hãy công tác cho tốt và đừng nghĩ ngợi quá nhiều”
Đầu óc Tô Lam trở nên tối tăm thâm nghĩ: “Điều này đúng là có hơi giống phong cách làm việc của Nhan Thế Khải”
“Tô Lam à, tôi nghĩ thông suốt rồi. Tôi sẽ không thích anh ấy nữa. Tôi sẽ chỉ xem anh ấy là một người bạn bình thường như trước đây thôi. Làm một người bạn đồng nghiệp bình thường là được rồi. Tô Lam à, bây giờ.
bác sĩ Nhan không chịu nghe điện thoại của tôi. Cô có thể giúp tôi hẹn anh ấy ra, được không? Thật ra tôi biết bác sĩ Nhan luôn muốn gặp cô, anh ấy còn nhờ tôi nói giúp với cô và khuyên cô chịu gặp anh ấy một lần Lúc đó là vì tôi ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân nên luôn không tìm cơ hội để nói với cô chuyện này.”
Tô Lam đưa mắt nhìn cô ta: “Cô nói đàn anh muốn gặp tôi sao?”
Liễu Minh Hoa vội vàng gật đầu: “Tô Lam à, cô giúp tôi có được không? Gặp được anh ấy rồi thì tôi sẽ nói rõ ràng với anh ô hoàn toàn không có ý nghĩ gì khác với anh ấy nữa”
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đang đầm đìa nước mắt của Liễu Minh Hoa, Tô Lam suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi sẽ gọi điện cho.
đàn anh sau, nhưng tôi không thể đảm bảo là anh ấy có chịu ra gặp hay không. Vả lại điều quan trọng nhất là tôi gặp anh ấy đơn Í muốn, chứ không hề liên quan gì cô. Cô và anh ấy phải tự giải quyết vấn đề giữa hai người, tôi chẳng mong dính líu gì đến chuyện của hai người đâu”
“Tôi bảo đảm”
Tô Lam gật đầu, sau đó xoay người rời đi Nhìn theo bóng lưng khuất dần của Tô Lam, Liễu Minh Hoa cúi đầu buồn bã, trong đôi mắt sâu thẳm tràn ngập bóng tối u ám Lúc nãy giọng điệu nói chuyện của cô ta với mình, rõ ràng có cảm giác rất lạnh nhạt.
Hay là do mình lỡ thích người đang theo đuổi cô, nên cô mới nói chuyện xa lạ như vậy?
Rõ ràng là cô không hề thích Nhan Thế Khải, lẽ nào cô không thể rộng lượng với mình một chút sao?
Tác hợp cho mình với Nhan Thế Khải cũng đâu phải là vấn đề gì to tác chứ? Cô cho rằng cô thanh cao lắm hay sao?
Cũng đâu phải mình giành giật những thứ thuộc quyền sở hữu của cô đâu?
Đã có được người đàn ông hoàn hảo như Quan Triều Viễn rồi mà cô vẫn tiếc nuối không muốn để Nhan Thế Khải đến với mình.
Từ trước đến giờ Liêu Minh Hoa cũng không phải là người dễ dàng đầu hàng số phận.
Nếu Tô Lam đã mời Nhan Thế Khải thì anh ấy nhất định sẽ đến dự. Lúc đó sẽ là cơ hội cuối cùng của mình.