Tô Lam đứng dậy, đi về phía Chu Lễ Thành.
“Viện trưởng Chu, tình hình thế nào rồi?”
“Mợ chủ ngồi xuống đi, để tôi nói chi tiết hơn ạ.”
“Ông mau nói đi!”
“Mợ đừng có vội, sức khỏe của sếp Quankhông có vấn đề gì đáng ngại cả, anh ấy chỉ bị thiếu máu nên mới bị thèm ngủ, khoảng thời gian tới cứ điều dưỡng thêm là được.”
“Thật vậy à?”
Tại sao Tô Lam cứ cảm thấy không đáng tin lắm nhỉ?
“Thật đấy, thưa mợ chủ, đây là kết quả kiểm tra sức khỏe của Sếp Quan, về cơ bản thì mọi thứ đều bình thường.”
Chu Lễ Thành đưa một xấp kết quả xét nghiệm cho Tô Lam xem.
Mà Tô Lam cũng không cúi đầu xuống xem, dù sao thì có xem thì cô cũng chẳng hiểu.
“Vậy tại sao anh ấy lại cứ ngủ li bì suốt thế? Dù có bị thiếu máu thì cũng không đến mức phải ngủ nhiều như vậy chứ?”
“Chuyện này là do khoảng thời gian trước kia sếp Quanđã mệt mỏi quá, gần đây anh ấy được thả lỏng, cộng thêm việc bị thiếu máu, ngủ nhiều là việc bình thường, cứ từ từ điều dưỡng lại bằng con đường ăn uống là được.”
Giọng điệu của Chu Lễ Thành rất bình tĩnh, duy trì hình tượng thường thấy của một bác sĩ.
“Em nghe thấy chưa, tại bình thường em không cho anh ăn thịt nên giờ anh bị thiếu chất rồi đấy.”
Quan Triều Viễn hừ một hơi.
Tô Lam cảm thấy hơi áy náy, dù sao thì gần đây Quan Triều Viễn dưỡng thương, cô vẫn luôn cho anh ăn uống những món rất thanh đạm.
“Được rồi, em đã hiểu.”
Quan Triều Viễn đưa tay trái lên, ôm lấy bả vai của Tô Lam.
“Tại có em bên cạnh nên anh mới cảm thấy thoải mái như vậy đấy, ưu khuyết điểm lẫn lộn với nhau hết rồi.”
Nói xong, Quan Triều Viễn cũng chẳng buồn bận tâm xung quanh, cứ thế hôn lên môi Tô Lam một cái.
Chu Lễ Thành thấy hai người tình cảm với nhau như vậy thì cũng hiểu ý anh, mỉm cười.
“Nếu không có vấn đề gì thì chúng tôi về trước đây, cảm ơn viện trưởng Chu.
“Không cần khách sáo, đây là công việc của tôi mà.”
Sau khi về nhà, Tô Lam bảo dì Phương đi mua ít thịt về, xem ra là cô đang muốn bồi bổ sức khỏe cho Quan Triều Viễn.
Mặc dù Chu Lễ Thành vẫn luôn nói Quan Triều Viễn không có vấn đề gì về sức khỏe, nhưng mà Tô Lam vẫn cảm thấy hơi lo lắng.
Quan Triều Viễn thấy Tô Lam bận rộn trong bếp thì tự quay về phòng ngủ.
Đúng lúc anh chuẩn bị nằm lên giường nghỉ ngơi một lúc thì điện thoại lại đổ chuông.
Mục Chỉ Huyên gọi cho anh.
Quan Triều Viễn nhìn màn hình điện thoại, sửng sốt vài giây rồi mới nghe máy.
“Alo, mẹ.”
“Con trai, gần đây con không được khỏe à?” Giọng nói lo lắng của Mục Chỉ Huyên vang lên ở đầu dây bên kia.