“Làm gì có? Anh nói nhảm”
Tô Lam hoảng sợ quay đi, bấn loạn nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt bất giác đỏ bừng.
“Thật sự không có?” Quan Triều Viễn nhướng mày, vẻ nghỉ ngờ trong giọng điệu của anh rất rõ ràng.
Tô Lam quay đầu lại, âm thầm liếc.
nhìn anh, đúng lúc nhìn thấy vòng cung trên miệng của anh.
Anh chàng này, anh sớm đã đoán ra rồi.
Cho nên sáng nay mới cố tình trốn ngoài cửa, muốn nhìn xem dáng vẻ mất mát của mình.
Có phải là để chứng minh sức hấp dẫn của ann không?
Tô Lam cần môi, bình tĩnh quay mặt lại, không thèm nhìn anh nữa: “Không dám.”
Không dám?
Những người nào có mắt tinh tường đều có thể nghe ra được sự hờn giận trong lời nói của cô, làm sao Quan Triều Viễn có thể không nghe thấy cho được?
Anh hơi nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Nói đi, có phải tôi đã chọc giận em không?”
Tô Lam đột nhiên cảm thấy áp suất không khí đột ngột giảm.
Thôi xong!
Có phải gần đây anh chàng này đối xử với mình quá tốt.
Vì vậy mà mình có chút đắc ý quên hình.
Lại còn ở trên địa bàn của anh lật mặt với anh.
Tô Lam âm thầm cần vào lưỡi, khi cô mở miệng nói, trên khuôn mặt cô xuất hiện một nụ cười nịnh nọt: “Sao có thể? Hôm qua cậu Quan đã giúp tôi một chuyện lớn như vậy, tôi cảm ơn còn không hết”
Cho dù lúc này Quan Triều Viễn không nhìn vào mặt cô, anh cũng có thể đoán được biểu cảm của cô lúc này.
Vâng vâng dạ dạ, dè dặt, trên mặt tràn đầy vẻ giả tạo.
Điều khiến anh khó chịu nhất là Tô Lam lại thể hiện dáng vẻ như vậy với anh, điều này thể hiện sự xa lạ và xa cách.
Quan Triều Viễn không nói, áp suất không khí trong xe giảm xuống 0 độ một lúc.
Cảm nhận được bầu không khí kiềm nén này, Tô Lam hận không thể vả vào miệng mình hai cái Giống như ngày hôm qua vậy, hai người thân mật hoà thuận như một cặp vợ chồng bình thường, chẳng phải tốt lắm sao?
Chỉ cần mình không hỏi về quá khứ của anh ấy, cũng không hỏi về tương lai.
Nửa giờ sau, chiếc Rolls Royce màu đen dừng lại trước cửa con hẻm đối diện Lan Ly.
Trước khi đến đăng ký Tô Lam đã nghe ngóng qua.
Mặc dù tên Viện nghiên cứu Lang Lệ là một viện nghiên cứu, nhưng quy mô của nó lớn hơn nhiều so với các trường đại học thông thường.
Trong đó hơn 20 khoa, hầu hết mọi sinh viên đều là những người ưu tú.
Và những học sinh ở đây luôn tỏ ra rất khiêm tốn.
Tô Lam định tự mình đến đây đăng ký một mình, nhưng Quan Triều Viễn lại cứ muốn đưa cô đi.
Cô vốn dĩ còn lo lắng không biết có hơi phách lối hay không.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Quan Triều Viễn để tránh sự chú ý của các sinh viên khác, anh dừng lại ở cửa con hẻm đối diện, trái tim cô khế động.