Thẩm Tư Huy vứt áo khoác lên sô pha, bước đi ra bên ngoài.
Quan Triều Viễn bực dọc quay lại nhặt cái điện thoại dưới sàn lên.
vietwriter.vn
Lục Anh Khoa đã quay lại văn phòng.
Cùng với anh ta còn có 2 người bước theo sau lưng.
Ba người bọn họ vừa mới bước ra khỏi cửa văn phòng, liền nghe thấy giọng nói yếu ớt như trẻ con vọng tới: “Alo! Tôi là…”
Ba người bọn họ dừng bước, Quan Triều Viễn thờ ơ quay đầu đi.
Người đến không phải ai khác chính là Nguyễn Bảo Lan.
vietwriter.vn
Lúc này trên tay cô ta vẫn đang xách một chiếc túi xách vô cùng tinh xảo.
Anh chàng Thẩm Tư Huy này đã quen với việc ngẩn ngơ ở nơi phong nguyệt.
Chỉ cần nhìn biểu hiện của Nguyễn Bảo.
Lan là biết rằng cô ta có ý với Quan Triều Viễn.
Anh ta giật giật khóe miệng, lười biếng nghiêng người sang một bên, chờ xem kịch hay.
Nguyễn Bảo Lan có chút căng thẳng, cô ta vội vàng bước tới: “Anh, anh Quan, cảm ơn anh lần trước đã cứu tôi, còn bộ quần này nữa”
Vẻ mặt của Quan Triều Viễn rất lạnh lùng, có một nét thiếu kiên nhãn trong đôi mắt sắc như ưng ấy.
Trái lại Thẩm Tư Huy, anh ta nhướng mày, tiến lên một bước trực tiếp cầm lấy túi xách.
Anh liếc mắt nhìn: “Đây là bộ mới à?”
Nguyễn Bảo Lan gật gật đầu: “Nửa tháng trước, khi tôi định trả quần áo cho anh Quan, hình như đã bị cô Quan hiểu lầm, cô ấy đã cầm quần áo vứt đi rồi: Chiếc váy này được coi là rẻ, cũng không phải có tiền là có thể mua được.
Vì vậy, Nguyễn Bảo Lan đã phải mất thời gian hơn nửa tháng, mới tìm được một chiếc khác giống y hệt.
“Thì ra là như vậy à?”
Thẩm Tư Huy mim cười, quay đầu lại nhìn Quan Triều Viễn một cách khó hiểu: “Anh trai, bộ quần áo này rất khó mua đó. Người đẹp này chắc phải tốn nhiều công sức, nếu anh không nhận, chẳng phải là không tốt lắm hay sao?”
Lúc này Quan Triều Viễn một tay đút trong túi quần, đi thẳng tới đây.
Đưa tay ra, lấy lại chiếc túi từ tay Thẩm Tư Huy.
Tim Nguyễn Bảo Lan đập thình thịch.
Đôi mắt to tròn đó, nhìn Quan Triều Viễn đầy mong đợi.
Anh… anh đây là nhận rồi phải không?
Quan Triều Viễn cụp mắt xuống, nhìn Nguyễn Bảo Lan: “Cô vừa mới nói, vợ tôi đem quần áo cô đưa đến vứt đi rồi?”
Nguyễn Bảo Lan gật gật đầu: “Có ấy đã hiểu lâm điều gì đó, cho nên cô ất không vui”
“Vậy sao?”
Quan Triều Viễn xoay người đi đến bên cạnh thang máy, trực tiếp ném thẳng chiếc túi xách vào thùng rác gần đó.
“Anh Quan!”
Nguyễn Bảo Lan trực tiếp chết lặng.