Huyệt thái dương của Quan Triều Viễn nhảy không ngừng.
Anh kiềm nén khó chịu “Nếu Tô Duy Nam là người thân duy nhất của em, vậy tôi là gì?”
Tô Lam sững người, đột nhiên không biết nên nói gì.
“Hay là nói, em vốn chẳng coi tôi là người thân của em?”
“Tôi không có ý đi Trong nhất thời, không khí trong xe quỷ dị lạ thường.
Hơn hai mươi phút sau, xe lái vào biệt thự núi Ngự Cảnh.
Xe vừa dừng, Tô Lam quay người đỉnh xuống xe, nhưng Quan Triều Viễn không cho cô xuống Anh cứ cầm tay cô như thế, không nói lời nào.
Tô Lam hung hăng, quay đầu nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau, anh lại đọc được ý trong đôi mắt cô là không biết làm gì và cầu xin Giây sau, người đàn ông ấy liền ôm cô vào lòng thật chặt Lực độ đó giống như hận không thể khám cô vào lòng.
Tô Lam bực bội, giấy dụa không ngừng.
Bỗng trên đỉnh đầu có tiếng mệt mỏi của Quan Triều Viễn: “Em đã hứa với anh, bất kể ra sao, sau này cũng sẽ không trốn mất nữa, em quên rồi sao?”
Cái này…
Là lần trước anh ấy tìm được mình ở chỗ Nguyễn Bảo Lan đưa về, mình đã hứa với anh “Đúng là tôi có hứa với anh như thế, nhưng dưới tiền đề là anh không có lừa dối tôi”
Thấy cô cuối cùng cũng nói chuyện bình thường với mình, Quan Triều Viễn khế buông cô ra “Vậy tôi hỏi em, nếu em biết anh mình mất: ích, thì em sẽ làm sao?”
“Đương nhiên là em…”
Nói tới đây, Tô Lam cứng họng.
Đúng thế, cho dù cô có biết, thì có thể làm gì?
Bây giờ, ngay cả tiền thuốc thang cũng là Quan Triều Viễn ứng.
Là anh cứu anh trai từ tay Tô Văn Tâm, rồi đưa sang Đại Lợi chữa bệnh.
Từ đầu đến cuối, đều một tay Quan Triều Viễn lo liệu Còn mình đâu, đến cả năng lực cứu anh từ †ay Tô Văn Tâm cũng không có.
“Dĩ nhiên tôi… chẳng làm được gì cả”
Giọng Tô Lam buồn rầu: “Dù tôi không làm được gì, nhưng người nắm trên giường bệnh là anh tôi, chẳng lẽ quyền được biết tôi cing không có hay sao? Quan Triều Viễn, tôi biết phong cách trước giờ của anh là tiền trảm hậu tấu, nhưng anh có thể tôn trọng tôi một chút hay không?”
“Tôi đồng ý với em”
Quan Triều Viễn lại ôm cô vào lòng.
Bây giờ Tô Lam rất khẩn trương, cũng rất sợ, cô chán ghét bản thân vô dụng như vậy.
Cô nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn thật nhanh, vì từ nhỏ đến lớn đều là anh trai bảo vệ cô.
Cô hy vọng sau này, mình có thể bảo vệ lại anh.
Cô cũng hy vọng, sau này có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh Quan Triều Viễn, xứng đáng.
Bệnh viện trung ương.
Trong phòng bệnh yên tính, ánh mặt trời sau trưa nhẹ nhàng chiếu vào trong phòng bệnh.
Người đàn bà trên giường sắc mặt tái nhợt, trên đầu cuốn vải thưa.
Người đó năm trên giường, yên lặng không tiếng động.
“Lan can tầng hai đã cao gần đến thắt lưng của em rồi, anh thực sự rất thắc mắc sao mà em có thể ngã xuống được đấy”
Tư Vũ Chiến đứng dưới cửa sổ phòng bệnh, thả rèm cửa xuống.
Mộ Mẫn Loan nhíu mày: “Em muốn tắm nắng mà.
Tư Vũ Chiến lại dường như không hề nghe thấy.
Chương 2979
Anh ta cảnh giác nhìn một lượt xung quanh phía ngoài cửa sổ, cuối cùng vẫn đóng rèm lại.
Căn phòng vốn dĩ rất ấm áp bỗng trở nên tối tăm, u ám.
Anh ta bước vài bước đến cạnh đầu giường “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa nấy của anh”“
Mộ Mãn Loan nhàn nhạt nhìn anh ta: “Đứng không vững nên ngã xuống, vậy mà cũng khó hiểu lắm sao?”
“Rốt cuộc là đứng không vững hay là nhìn thấy người nào đó không nên thấy?”
Vẻ mặt Mộ Mẫn Loan bình thản: “Anh nói gì thì cứ cho là vậy đi, em không muốn giải thích.”
Lửa giận trong đáy mất của Tư Vũ Chiến dường như đang nhen nhóm bốc cháy: “Mộ Mắn Loan, em biết anh thích em đến nhường nào mài Năm năm rồi, năm năm qua anh gần như đều nghe theo em, còn em thì sao? Đến cả mở mắt cũng không chịu nhìn đến anh, là đàn ông ai cũng sẽ nóng nảy, em có biết không hả?”
“Đúng vậy, thế cho nên anh đã tát em một cái rồi, còn cần tát thêm vài cái nữa không?”
Khi Mộ Mẫn Loan nói câu này thì ngẩng đầu lên và cười đầy giả dối “Bây giờ em đang cố ý chọc anh đó sao?”
“Em nào dám cơ chứ, là anh nâng em lên cao, em cảm kích anh còn không kịp mà sao có thể chọc giận anh được chứ”“
“Mẫn Loan, đừng dùng ngữ điệu quái gỡ như vậy nói chuyện với anh có được không?”
“Nếu trước đây anh chịu loại bỏ tất cả các tai mắt ngầm sắp đặt bên cạnh em thì có lẽ em sẽ cân nhắc một chút”
Khóe miệng Tư Vũ Chiến khẽ mấp máy nhưng không nói thêm gì nữa Mộ Mẫn Loan cũng chỉ ngồi yên lặng ở đấy cho đến khi Tân Tấn Tài bước vào để kiểm tra thân thể cho cô ta.
Tư Vũ Chiến liếc nhìn Mộ Mẫn Loan: “Anh nghi ngờ không biết có phải do tên hâm mộ não tàn nào mưu đồ quấy rối em mới hại em té xuống như vậy hay không. Mấy ngày nay anh sẽ phái thêm vài vệ sĩ canh gác ở đây”
Mộ Mẫn Loan thờ ơ: “Anh vui là được.”
Từ Vũ Chiến lại liếc nhìn Tần Tấn Tài, xoay người đi đến trước mặt Mộ Mẫn Loan, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô ta: “Anh vui hay không không quan trọng, đương nhiên em vui mới là tốt nhất.
Lát nữa người đại diện của em sẽ gọi mấy vệ sĩ tới, em cứ chọn bất cứ người nào mà em thích, nhé?”
“Anh sắp xếp là được rồi Nhìn thấy Mộ Mẫn Loan ngoan ngoấn và „ sắc mặt của Tư Vũ Chiến cuối Nói xong anh ta xoay người rời đi.
Tân Tấn Tài lại căm dây truyền dịch cho Mộ Mẫn Loan một lần nữa, sau đó hỏi thăm mấy câu liên quan đến tình hình sức khỏe của cô ta.
“Cô Mộ, cô ngã từ trên cao xuống, não có bị chấn động nhẹ, nhưng cũng may mà bên dưới có mái hiên, nếu không thì hậu quả thật khó lường”
Mộ Mãn Loan gật đầu, lúc này thái độ của cô †a vẫn kiêu ngạo và lạnh nhạt giống y như trên TV: “ừ”
Tân Tấn Tài vừa mới gọi điện thoại cho Quan Triều Viễn, anh ta biết được Tô Lam đến đây là để hỏi về tình hình của Mộ Mẫn Loan, vì vậy anh ta vừa ghi chép lại vào sổ vừa hỏi: “Cô Mộ, thực ra tôi cũng khá tò mò, cô ngã xuống như thế nào vậy? Theo phán đoán của một bác sĩ, vết thương trên người cô đều nằm ở mặt trước và mặt bên của hai chân và cánh tay, không giống như bị trượt chân ngã cho lắm”“
.. Mà giống như là tự mình nhảy xuống.
Tần Tấn Tài không nói ra câu này.
Mộ Mẫn Loan chỉ nhàn nhạt liếc nhìn anh ta: “Bác sĩ Tần, đây là chuyện cá nhân của tôi”
Tân Tấn Tài cười: “Cing đúng, xin lỗi cô, tôi nhiều chuyện rồi, cô nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi ra ngoài trước đây”
Chẳng bao lâu, trong căn phòng đã khôi phục lại sự yên lặng ban đầu Cuối cùng, khi trong phòng chỉ còn lại một mình Mộ Mẫn Loan, cô ta cúi đầu xuống, đưa hai tay ra ôm trước ngực mình.
Phán đoán của Tần Tấn Tài quả không sai, đích thực là cô ta tự mình nhảy xuống.
Chương 2980
Lúc đó không chỉ có mình Tô Lam nhìn thấy mà Mộ Mẫn Loan cũng nhìn thấy, thậm chí cô ta còn nhìn thấy sớm hơn cả Tô Lam, thuộc hạ của Quan Triều Viễn dường như đang đuổi theo ai đó.
Mặc dù không biết lý do, nhưng để thu hút sự chú ý của bọn họ, trong tình huống cấp bách cô †a chỉ đành trực tiếp nhảy xuống, cũng không nghĩ nhiều tới hậu quả của việc này.
Trước khi ngất đi dường như cô ta nhìn thấy bóng người kia dừng lại một chút, sau đó thuận lợi trốn thoát Mộ Mẫn Loan lén lấy chiếc điện thoại dưới gối ra, âm thầm soạn một tin nhản và gửi cho Tô Lam: Tô Lam, cô có tin không?Anh trai cô sẽ sớm trở về thôi.
Ngay sau khi Tư Vũ Chiến rời đi, Mộ Mẫn Loan đã được ngủ một giấc rất ngon lành.
Bởi vì tâm trạng khác nhau, Mặc cho người khác nói gì, cho dù Tư Vũ Chiến có đánh cô ta vì chuyện này, cô ta cũng không quan tâm.
Cô ta chỉ biết răng Tô Duy Nam sắp trở về rồi Đến lúc Mộ Mắn Loan từ từ tỉnh dậy cũng đã là sáu bảy giờ chiều rồi Người đại diện Bối Bối đã đi đến: “Chị Mẫn Loan, chị dậy rồi à?”
Mộ Mẫn Loan được đỡ ngồi dậy và nhẹ nhàng gật đầ “Cậu Tư vừa mới ghé qua đây nhưng thấy chị đang nghỉ ngơi thì đi trước rồi”
Khuôn mặt của Mộ Mẫn Loan không chút biểu cảm: “Tôi biết r “À phải rồi, chị Mẫn Loan, bên ngoài có bảy.
+ám vệ sĩ, hình như là được bên Tây Song gửi đến, thân thủ ai cũng đều rất tốt, anh ta bảo chị nhất định phải chọn một người”
Đôi mày thanh tú của Mộ Mắn Loan cau lại: “Những người đó đang ở bên ngoài sao?”
“Bọn họ đang đợi ở phòng nghỉ ngơi bên cạnh.”
“Tư Vũ Chiến biết tôi không thích gặp người lạ cơ mài Có tài liệu sơ yếu lí lịch gì không? Đưa tôi chọn đại một người là được rồi”
Mộ Mắn Loan biết rằng, nếu cô ta không chọn một người, Tư Vũ Chiến chắc chắn sẽ bày ra những lời chế nhạo quái đản trước mặt cô ta.
Chẳng qua chỉ là chọn thêm một tên giám sát mình mà thôi, cũng không phải trước đây chưa từng làm loại việc này.
Bối Bối gật đầu: “Em sẽ đi lấy ngay.”
Mộ Mắn Loan uống hai ngụm nước, ánh mắt đờ đẫn nhìn tấm rèm cửa đang đóng chặt, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng và chán ghét.
Cô ta hiểu rõ hành động này của Tư Vũ Chiến có ý gì Anh ta lo lẳng sẽ có người nhìn trộm cô ta từ bên ngoài cửa sổ.
“Hừ!”
Mộ Mẫn Loan cười lạnh một tiếng, người đàn ông của cô ta sắp trở về rồi.
Nếu anh ấy muốn nhìn thấy cô thì một khung cửa sổ làm sao có thể ngăn cản nổi chứ?
Có lẽ chỉ là hiện tại anh ấy chưa muốn gặp cô mà thôi.
Lúc này, Bối Bối cầm một đống tài liệu bước vào và đưa cho cô ta.
“Lúc chị ngủ em đã xem qua những tài liệu này một lượt rồi, hầu hết đều là quân nhân xuất ngũ, có vài người xuất thân từ bộ đội đặc chủng, thân thú nhất định là không thành vấn đề”
Mộ Mẫn Loan nở ra một nụ cười chế giểu trên khuôn mặt: Tư Vũ Chiến này chỉ vì muốn giam lỏng mình mà hao phí không ít công sức đấy nhỉ?
“Phải rồi, so với mấy ông chú trong số đó thì có một người đàn ông vừa mới đi huấn luyện đặc biệt ở nước ngoài về,vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai. Em lớn từng này rồi mà vẫn chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy luôn ấy, quả là một nhân vật khiến người ta chết mê chết mệt mà.”
Mộ Mẫn Loan nhàn nhạt rũ mắt xuống: ‘Tôi đã ở trong làng giải trí nhiều năm nay, có loại đàn ông nào mà tôi chưa từng…”
Chưa kịp nói xong, cổ họng cô ta chợt như bị bóp nghẹt, tức thì không thể nói ra được lời nào.
Lúc này Bối Bối sấn tới phía trước, hai mắt phát ra ánh sáng lấp lánh.
Cô ấy chỉ vào bức ảnh và vô cùng hào hứng: “Đây này đây này, đây chính là người mà em nói đó, nổi bật thế này thì không sai vào đâu được.”
Mộ Mắn Loan thần thờ nhìn vào bức ảnh ở góc trên bên phải của tập hồ sơ.
Chương 2981
Trái tìm cô ta như bị dòng điện dữ dội kích hoạt, bắt đầu đập loạn xạ một cách không thể kiểm soát được, giống như nó có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.
Trong khoảnh khắc đó, hô hấp của Mộ Mần Loan như muốn dừng lại Trong suy nghĩ của cô ta chỉ còn lại một mảnh trống rỗng, thậm chí cô ta còn không biết mình nên đặt tay chân ở đâu cho phải nữa Bối Bối ở bên cạnh vẫn chưa phát giác ra điểm bất thường của cô ta.
‘Vấn không ngừng huyên thuyên: “Chị Mắn Loan, em nói thật ấy chứ, dù đàn ông trong giới giải trí trông cũng khá là đẹp trai nhưng không ai có thần thái bằng người này hết. Chị nhìn anh ta xem, mặc dù chỉ lộ ra một phần nhỏ khuôn mặt, lại còn đội mũ lưỡi trai nhưng nhìn khí thế của anh ta thì không giống…”
Mộ Mẫn Loan ngơ ngác nhìn người trong bức ảnh, đôi mất bị vành mũ che khuất, chỉ lộ ra sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng quyến rũ.
Nhưng chỉ vỏn vẹn một nửa khuôn mặt này.
thôi mà cũng đã cực kỳ xuất chúng rồi Mộ Mẫn Loan dùng bàn tay run rẩy ấn chặt lòng ngực, cố gắng hết sức để bản thân có thể, nói chuyện một cách bình thường nhất có thể: “Anh ta… Anh ta đang ở đâu?”
Bối Bối sững sờ một chút, sau đó mới kịp phản ứng được “anh ta” mà Mộ Mẫn Loan nói đến chính là người nào.
“À! Chị đang nói cái anh vệ sĩ này đúng không, hiện tại anh ta đang ở cùng những người khác trong phòng khách sát bên để đợi chị dậy, hay là bây giờ em gọi bọn họ qua để chị nhìn thử nhé?”
Bối Bối còn chưa dứt lời thì Mộ Mẫn Loan đã vén tấm chăn ra khỏi người và nhanh chóng bước xuống giường.
Cú nhảy lầu mới đây đã làm chân cô ta bị thương, lúc này, hai chân vừa chạm đất thì cơn đau đã lập tức ập đến khiến khuôn mặt cô ta trắng bệch, trực tiếp ngã xuống mặt đất.
“Chị Mẫn Loan, chị đang làm gì thế này?”
Bối Bối bị hành động này của cô ta dọa cho giật mình, khuôn mặt của cô ấy cũng lập tức biến sắc.
Mộ Mãn Loan khẩn trương đến độ hai tay đều run run, Cô ta dùng sức nắm lấy tay Bối Bối và nỗ lực đứng lên: “Đưa tôi qua đó đi”
Nói xong, cô ta ngẩng đầu nhìn lên, thấy Bối Bối vần còn đang ngớ người, Mộ Mẫn Loan dứt khoát đẩy cô ấy ra và tự mình loạng choạng bước ra ngoà Bối Bối bị sốc trước hành động đột ngột này của cô ta.
Rõ ràng là cô ấy vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng vần nhanh chóng đuổi theo.
Phòng nghỉ ở ngay cuối hành lang, Mộ Mắn Loan vừa bước ra khỏi cửa thì chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng quay trở lại phòng bệnh.
Cô ta hốt hoảng, lật đật kéo lấy tay của Bối Bổi: “Túi đâu, túi xách của tôi đâu? Túi xách của tôi ở đâu Bối Bối vội vã lấy túi xách từ trong phòng bệnh ra đưa cho cô ta.
Mộ Mẫn Loan nhận lấy xong thì gấp gáp lục tìm thứ gì đó bên trong.
Cuối cùng, vì quá cuống nên cô ta đã trực tiếp dốc hết đồ trong túi xuống đất.
Sau đó nhanh chóng lấy ra một cây son rồi bôi lên môi trong tình trạng tay run lẩy bẩy.
Sau khi cô ta vịn vào tường đứng dậy được rồi thì nhanh chóng bước về phía phòng nghỉ VIP.
ở bên cạnh, vừa đi vừa dùng những ngón tay ra sức chải chuốt lại đầu tóc.
Nếu không có Bối Bối ở bên cạnh cưỡng chế chặn lại, e rằng vừa rồi cô ta đã trực tiếp xé bỏ.
băng gạc trên đầu mình luôn rồi Bối Bối hốt hoảng chạy theo sau cô ta, phát hiện rằng hành vi cử chỉ lúc này của cô ta khác rất xa sovới hình tượng nữ thần kiêu ngạo thường thấy.
Bộ dạng này giống như cả cơ thể đều đang run rẩy.
“Chị Mẫn Loan, đi chậm thôi”
Bối Bối dìu cô ta, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng nghỉ VỊP ra.
Lúc này, trời đã xế chiều, ánh nắng vàng nhạt hắt vào qua ô cửa số sát đất.
Trên ghế sô pha trong phòng nghỉ rộng rãi, bảy tám người đàn ông đang ngồi yên lặng.
Chương 2982
Mộ Mắn Loan cứ đứng ở cửa như thế, mạch máu khắp người dường như đã đông cứng lại ‘Vừa nhìn thoáng qua cô ta đã lập tức thấy được người đàn ông ngồi ở qóc tron cùng, trên người mặc một bộ đồ vệ sĩ màu đen.
Người đàn ông đội một chiếc mũ lưỡi trai và trùm thêm chiếc mũ áo trên áo khoác của vệ sĩ.
‘Vành mũ che đi đôi mắt của người nọ, trên môi lộ ra nụ cười vô lại giống như trong ảnh, tùy tiện nhưng quyến rũ.
Mộ Mẫn Loan y như bị sét đánh, cả người đột nhiên không thể cử động được Người đàn ông thản nhiên ngồi đó, ánh mắt rũ xuống Động tác của anh ta vô cùng lười biếng, nhưng lại có sức quyến rũ làm khuynh đảo chúng sinh.
Toàn thân tràn ngập một loại khí chất hoàn toàn tự nhiên khiến người ta không dám quấy rầy, không dám tiếp cận.
Mộ Mẫn Loan chỉ cảm thấy đầu óc trống rông, còn thân thể thì không tự chủ được mà đi về phía người đàn ông.
Khi mọi người trong phòng nghỉ vừa nhìn thấy Mộ Mẫn Loan thì đồng loạt đứng lên, lịch sự đánh tiếng chào hỏi.
Nhưng lúc này, trong mắt Mộ Mẫn Loan hoàn toàn không còn nhìn thấy bất kì ai khác.
Càng đến gần anh ta thì nhịp thở của cô ta càng trở nên gấp gáp.
Dưới lớp áo bệnh nhân rộng thùng thình, tay chân cô ta đồng thời bắt đầu run rấy một cách mất kiểm soát, hô hấp cũng trở nên hồn loạn Cuối cùng cô ta cũng đứng trước mặt anh ta.
Phải đến lúc này, dường như người đàn ông mới phát hiện ra có người đang đến trước mặt mình.
Khóe miệng anh ta khẽ cong lên, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Bốn mắt chạm nhau, người đàn ông đứng dậy.
Khuôn mặt cực kỳ đẹp trai của anh ta nhếch lên một nụ cười quyến rũ.
Mặt mũi sáng sủa, môi mỏng gợi cảm, quả là gương mặt anh tuấn không gì sánh nổi.
Ngay cả Bối Bối ở phía sau Mộ Mẫn Loan cũng không khỏi choáng váng khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông.
Cô ấy đã đi theo Mộ Mắn Loan nhiều năm như vậy, đã từng nhìn thấy vô số người đàn ông từng hợp tác với Mộ Mẫn Loan, trong số đó không.
phải là không có ai đẹp trai, nhưng đẹp trai và có khí chất cỡ như người đàn ông trước mặt thì thật sự là không có được người nào.
Người đàn ông này trên ảnh đã toát ra khí thế không gì sánh kịp.
Hiện tại được nhìn bản gốc ở cự ly gần thế này thì càng thêm “giết người”
Bối Bối thề với trời rằng đời này cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào đẹp trai đến như vậy!
Khó trách ảnh hậu Mộ Mẫn Loan cũng bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng thế này.
Dù gì thì người đàn ông như thế này quả thực là có một không hai mà!
Đẹp đến mức này mà vẫn còn chạy đi làm vệ sĩ sao?
Đúng là phung phí của trời mà!
Mộ Mẫn Loan chỉ biết đứng đó nhìn anh ta một cách ngây ngốc, như thể mọi thứ xung quanh đều biến mất.
Lúc này, cả thế giới dường như chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Người đàn ông trước mặt cứ như vậy mà đối diện với cô ta, một tay đút vào túi quần, tay kia lười biếng vung lên một cái, chiếc mũ áo rơi xuống vai, để lộ mái tóc ngắn màu nâu sẫm năng động, Nụ cười của anh ta vừa quyến rũ vừa hờ hững: “Cô Mộ, nhìn vẻ mặt của cô, có vẻ là định chọn tôi nhỉ?”
Chất giọng linh hoạt, khàn khàn, vô cùng hấp dẫn Nghe thấy anh ta mở miệng, Mộ Mẫn Loan cảm thấy linh hồn của mình sắp bị anh hút mất.
“Chọn.. anh sao?”
Mộ Mãn Loan ngây ngốc, hoàn toàn quên mất †ại sao mình lại đến đây.
Chương 2983
Người đàn ông vấn cười như cũ, giọng nói quyến rũ: “Tên tôi là Âu Dương Hải, vệ sĩ của nhà cựu Công tước Philip ở Hoa Kỳ.”
“Âu Dương… Hải?”
Mộ Mẫn Loan lặp lại một cách máy móc, tầm mắt là một mảng mờ mịt ‘Vừa rồi, khi cô ta nhìn thấy bức ảnh thì đã loạng choạng chạy ra ngoài Vì vậy không kịp có thời gian để đọc bất kỳ thông tin nào khác.
Bối Bối ở bên cạnh cũng nhích lại gần, vẻ mặt lộ ra nghỉ ngờ: “Chị Mẫn Loan, chị muốn chọn người này sao?”
Mộ Mẫn Loan gật đầu, giọng run run: “Tôi…
Tôi muốn anh ta.”
Âu Dương Hải nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt của cô ta, thờ ơ nói: “Cô Mộ thật sự quyết định chọn tôi sao?”
Mộ Mắn Loan nhìn anh ta, hốc mắt lập tức đỏ hoe.
Đôi mắt to long lanh ấy tràn đầy sự cầu xin hèn mọn.
Có trời mới biết cô ta đã phải mất bao nhiêu sức lực mới có thể kìm chế được mình, không để nước mắt chảy ra: “Tôi… Tôi có thể không?”
Âu Dương Hải từ từ bước tới.
Anh ta cúi đầu, bộ dạng đó thân mật tới mức gần như sắp chạm vào trán cô ta: “Nhưng mà..
Tôi rất đắt đấy”
Trước khi Mộ Mẫn Loan kịp mở miệng trả lời, Bối Bối ở bên cạnh đã giành trước một bước: “Anh Âu Dương, anh muốn bao nhiêu?”
Cô ấy cảm thấy Mộ Mắn Loan hôm nay có gì đó không ổn cho lắm.
Bình thường chị ấy lãnh đạm và tỉnh táo, nhưng hôm nay cứ giống như là bị ma nhập.
€ó khi nào là thật sự bị khuôn mặt của người đàn ông này mê hoặc đến thất điên bát đảo, cam †âm tình nguyện để anh ta lừa tiền đấy chứ?Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Giọng nói của người đàn ông vô cùng lắng lơ, anh ta từ từ duỗi ra ba ngón tay.
“Ba tỷ hả?”
Người đàn ông liếc nhìn Bối Bối một cái, nhưng chỉ cười chứ không nói gì Bối Bối không khỏi cau mày: “Lẽ nào là ba mươi tỷ sao? Tiền lương một năm như vậy có hơi đắt rồi đó.”
Người đàn ông cúi đầu, nhìn chằm chäm vào Mộ Mẫn Loan và nói từng chữ “Đúng là ba mươi tỷ thật, có điều đó là lương hàng tháng”
“Lương tháng sao?”
Khi Bối Bối nghe xong thì không khỏi kinh hãi trợn mắt: “Ba mươi tỷ một tháng, sao anh không đi cướp ngân hàng luôn đĩ?”
“Bối Bối.”
Mộ Mẫn Loan lập tức quát lớn.
Lúc này Bối Bối mới bình tĩnh trở lại, cô ấy nhìn vào gương mặt của người đàn ông và cố gắng làm cho giọng nói của mình ôn hòa lại một chút: “Chuyện này… à ừm thì, anh Âu Dương à, chị Mẫn Loan là một ngôi sao, bảo vệ cô ấy không nhất thiết phải vào sinh ra tử, về phương diện giá cả này… có thể rẻ hơn một chút được không?”
“Không phải cô Mộ có một vị hôn phu rất giàu có đó sao?”
Âu Dương Hải cúi đầu nhìn cô ta, đáy mắt mang theo ý cười lạnh lẽo, chỉ nhìn một cái mà đã khiến người ta lạnh sống lưng: “Nếu cô Mộ thấy tôi đắt quá thì có thể tìm người khác rẻ hơn…”
“Tôi chỉ muốn anh thôi!”
Mộ Mẫn Loan không đợi anh ta nói xong thì đã vội vàng ngắt lời.
Trong đôi mắt to nổi lên hơi nước ấy: “Tôi không cần ai khác, chỉ muốn mỗi mình anh! Bất kể bao nhiêu tiền, bất kể phải trả cái giá nào đi chăng nữa, tôi chỉ muốn anh thôi!”