Nhưng đáng tiếc, dường như Quan Triều Viễn không nhận.
Anh dành thời gian đưa tay ra xoa nhẹ đầu Tô Lam, đến khi anh lên tiếng, lời nói của anh vô cùng lạnh lùng: “Không cần đâu, cô ấy là vợ của con, không cần cha lo lắng”
“Quan Triều Viễn, con có biết mình đang nói gì không?
“Đương nhiên là con biết, có cần lặp lại lần nữa không?”
Bên kia điện thoại, Quan Trí Thần hiển nhiên không thể kìm nén được cơn giận của mình: “Hỗn láo! Triều Viễn, cha đã từng nói với con chưa, chuyện này do mẹ con gây ra, cha sẽ theo đến cùng!”
“Nếu con vẫn u mê không tỉnh, chuyện này không chỉ liên lụy đến một mình con, mà cả nhà họ Quan cũng sẽ bị liên lụy!”
“Lúc đầu, con đã xúc phạm Tư lệnh Phùng vì chuyện của Ninh Thúy Vân. Nếu lần này con cho ông ta một cái cớ nữa, ông ta nhất định sẽ không tha cho nhà họ Quan. Con không hiểu sự thật này sao?”
Đầu dây bên kia, sau một hồi im lặng, Quan Triều Viễn đột nhiên lên tiếng: “Cha, cha già rồi”
Quan Trí Thần sửng sốt một lúc, nhưng một lúc sau mới có phản ứng: “Con đang nói cái gì vậy?”
“Con nhớ tới khi con còn nhỏ, cha từng nói với con một câu nói thật, nếu cái gì không phải của con, con nhất định không được đụng vào.
Nhưng nếu có người động vào đồ của con, chắc chản phải bị trừng phạt. Bây giờ thì sao?
Có người muốn động vào vợ của con, thậm chí là cả đứa con trong bụng của cô ấy, nhưng cha lại nói con đưa cô ấy quay trở lại? Không biết là vì cha già rồi nên hồ đồ hay là vì cha càng già thì càng nhát gan?”
“Quan Triều Viễn, sao con có thể nói chuyện với cha của con như thế này?”
Lần này, Quan Trí Thần cực kỳ tức giận.
“Con đã nói rồi, con sẽ tự giải quyết việc riêng của mình và sẽ không liên quan đến nhà họ Quan, vì vậy cha đừng lo lắng”
Sau khi nói những lời này một cách thờ ơ, Quan Triều Viễn không thèm tiếp tục tranh cãi nữa, cúp máy luôn.
Đầu dây bên kia, Quan Trí Thần bóp chặt điện thoại, tức giận run rẩy, nhưng ông không thể làm gì con trai ruột của mình.
Tính cách của Quan Triều Viễn từ khi còn nhỏ đã tương đối lãnh đạm và không ai có thể thay đổi những điều anh đã quyết định.
Từ khi còn nhỏ, chỉ có Lệ Bảo Ngọc là có thể lay động anh một chút.
Kể từ khi Lệ Bảo Ngọc chết, căn bản không ai có thể thay đổi ý kiến của anh.
Nhưng giờ có vẻ như Tô Lam đã thay thế Lệ Bảo Ngọc.
Lời nói và hành động của Tô Lam dường như có thể điều khiển cảm xúc của Quan Triều Viễn.
Con trai của ông dường như đã thay đổi từ một người gần như không có cảm xúc thành một người có cảm xúc ham muốn bình thường.
Quan Trí Thần đột nhiên cảm thấy vấn đề này thực sự không biết là tốt hay xấu.
Nhìn màn hình dần đen, Quan Trí Thần thất thần ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng phẫu thuật, ánh mắt thất thần.
Chương 3377
Ông nội Quan vẫn còn trong phòng phẫu thuật, sống hay chết không rõ ràng.
Bản thân ông cũng là một trong hai người con lớn.
Đúng lúc này, có tiếng động ở cuối hành lang Quan Trí Thần quay đầu nhìn sang, thấy Bạch Ninh Hương đang thất thần ngồi trên xe lăn, đi về phía bên này.
Đôi mắt bà mờ dần, và khi bà thấy rằng Quan Trí Thần đang nhìn mình, đột nhiên lương tâm bà vô cùng cắn rút.
Rõ ràng là con đường này chỉ cách đó một đoạn ngắn, nhưng Bạch Ninh Hương cảm thấy mình đã đi cả thế kỷ.
Cho đến khi bà dừng lại trước mặt Quan Trí Thần, mở miệng, giọng nói khô khốc: “Trí Thần, ông nội bây giờ thế nào rồi?”
Quan Trí Thần ngước lên và nhìn khuôn mặt trảng bệch của bà, ông chưa bao giờ thấy bà mệt mỏi như thế này.
Ông chỉ nhìn Bạch Ninh Hương, đôi mắt trống rỗng và thờ ơ, như thể không có một chút cảm xúc nào trong đó.
Trái tìm của Bạch Ninh Hương bị ánh mắt của ông ta làm cho sợ hãi “Làm sao vậy? Ông nội…?”
Bạch Ninh Hương chưa kịp nói xong thì đã bị cắt ngang: “Hãy nhìn những gì bà đã làm!”
“Tôi…
“Tôi không biết bà sẽ còn hành hạ con trai chúng tôi bao lâu. Tôi không biết bà sẽ mất bao lâu để thoát khỏi vòng xoáy của Bảo Ngọc, nhưng bây giờ tôi chỉ xin bà một điều, ít nhất đừng để tôi mất đi đứa con trai cuối cùng của mình, được không?”
Khi Quan Trí Thần nói điều này, giọng điệu của ông không hề có sự tức giận, thậm chí còn mang theo sự suy sụp và cầu xin trong yên lặng và tuyệt vọng.
Những lời này giống như một tiếng sấm nố vang, khiến Bạch Ninh Hương không thể nhúc nhích chút nào.
Môi bà run run không kìm được, trong lòng tức giận không biết phải bắt đầu từ đâu.
Không biết mất bao lâu, bà mới mở miệng nói: Tôi… tôi không biết rằng Tô Lam đã có thai”
Mặc dù bà đã từng nói trước mặt Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chỉ rằng, cho dù hai đứa trẻ là con cháu nhà họ Quan thì bà cũng sẽ không thừa nhận.
Nhưng những lời nói này là nói cho Tô Lam nghe, để ngăn cô có bất kỳ suy nghĩ nào mà cô không nên có.
Tuy nói nặng lời nhưng bà đã bao giờ động vào hai đứa nhỏ chưa?
Nếu lần này bà biết Tô Lam đang mang thai, lại biết trong bụng cô đang mang dòng máu nhà họ Quan, bà nhất định sẽ không phóng hỏa chứ đừng nói tới việc hợp tác với Tư Vũ Chiến sát hại cháu của mình.
Bà hoàn toàn không thể làm được chuyện này, bà cũng chưa đánh mất lương tâm đến mức này.
Nhưng bây giờ nói ra những lời này có còn hữu ích không? Sai lầm lớn đã xảy ra rồi.
“Vừa rồi tôi gọi cho Triều Viễn, nó nói sẽ không bao giờ trở lại nhà họ Quan nữa. Đây có phải là kết quả bà muốn không?”
Khi Quan Trí Thần nói câu này, khóe miệng ông xuất hiện một tia giễu cợt.
Bạch Ninh Hương không dám tin, bà hoảng hốt lắc đầu: “Không phải thế này, không thể như thế này. Triều Viễn của chúng ta không phải loại người này. Tôi sẽ gọi cho nó ngay bây giờ. Tôi có thể giải thích tất cả những điều này. Mặc dù tôi có liên hệ với Tư Vũ Chiến, cũng đã nói muốn giết Tô Lam, nhưng tôi đã thay đổi quyết định sau đó, nhưng Tư Vũ Chiến lật mặt.
Chương 3378
Hắn đã đưa Tô Lam đi. Tôi không thế kiểm soát được. Đây không phải là chủ ý của tôi!”
“Những chuyện này bà không cần nói cho tôi biết. Đợi ông nội bình an vô sự ra khỏi phòng phẫu thuật, bà tự đi giải thích với nó”
Nói xong lời này, Quan Trí Thần từ trên ghế đẩu đứng lên, xoay người rời đi Khi ông đi qua người Bạch Ninh Hương, ông đột nhiên dừng lại: “Tôi đã ở đây một ngày một đêm, thời gian còn lại giao cho bà. Buổi trưa sẽ có người qua thay ca cho bà”
“Trí Thần?”
Bạch Ninh Hương chưa bao giờ thấy Quan Trí Thần thờ ơ với mình như vậy, trong lòng bà đột nhiên vô cùng hoảng loạn.
Lần này bà thực sự làm sai sao?
Bà chỉ muốn báo thù cho con gái, phải có người trả giá cho cô con gái nhỏ của bà!
Bà không sai, và dù có sai thì cũng là vì bà thực sự thương con gái của mình.
Khi Lục Anh Khoa lái xe về biệt thự, Tô Lam thoáng nhìn thấy chiếc xe thể thao.
Lamborghini màu xanh đang đậu trong sân.
Đôi mắt cô sáng lên ngay lập tức: “Anh em về rồi à?”
Tô Lam biết rằng Tô Duy Nam yêu thích nhất là loại xe thể thao này.
Quan Triều Viễn không thích sự nhạy cảm của Tô Lam với chuyện của Tô Duy Nam, vì vậy anh cau mày: “Anh trai em đã biết em mang thai rồi sao?”
Sau khi nghe điều này, biểu hiện trên khuôn mặt của Tô Lam đông cứng lại.
Quan Triều Viễn nhanh chóng nắm bắt được chi tiết này, nhưng sự việc này dường như không khiến anh ngạc nhiên.
“Em chưa nói với anh trai là em có thai?”
Tô Lam cắn môi gật đầu.
Cô đấu tranh một lúc trước khi giải thích: “Em chỉ nghĩ là chưa đến lúc”
“Vì vậy, trên thực tế, em cũng lo lắng rằng anh trai của em sẽ đưa em rời khỏi anh vì chuyện của Bảo Ngọc, phải không?”
Những gì Quan Triều Viễn nói là đúng, đây thực sự là điều mà Tô Lam đang lo lắng.
Bở vì Tô Duy Nam là người điên cuồng cưng chiều em gái, chỉ cần là yêu cầu Tô Lam đưa ra, anh ấy sẽ thỏa mãn cô vô điều kiện.
Nhưng, nếu Tô Lam đưa ra yêu cầu chạm đến giới hạn của anh ấy, Tô Duy Nam sẽ không ngại sử dụng hết tất cả sức lực đem cô ra từ trong vòng xoáy nguy hiểm kia.
Mà trong mắt Tô Duy Nam, lúc này sự uy hiếp lớn nhất đối với Tô Lam có lẽ chính là nhà họ Quan.
Nếu đổi lại là lúc trước, Tô Lam có lẽ còn có đủ sức thuyết phục anh ta.
Dù sao Quan Triều Viễn vẫn luôn bảo vệ cô, không để cô phải chịu tổn thương, thậm chí còn có thể vì cô mà không cần đến tính mạng.
Nhưng bây giờ, Bạch Ninh Hương vì hãm hại cô, đầu tiên là phóng hỏa, sau đó cấu kết với Tư Vũ Chiến khiến cô vào nhà giam.
Tô Lam có thể chắc chắn, những việc này trong mắt Tô Duy Nam mà nói đã là cực kỳ nghiêm trọng.
Chương 3379
Quan Triều Viễn nhìn ra được vẻ mặt có chút khó xử của Tô Lam, con ngươi cũng dần trở nên tĩnh mịch.
“Chuyện này giao cho anh xử lý, nhé?”
Tô Lam ngẩng đầu nhìn anh, không biết tại sao, không hiểu sao có chút căng thẳng: “Nhưng mà nếu như để anh trai em biết được, lúc em mang thai, mẹ của anh còn không buông tha cho em, anh ấy sẽ càng thêm nổi giận”
Khóe miệng Quan Triều Viễn nở nụ cười nhàn nhạt.
“Cứ giao cho anh”
Trong lòng Tô Lam tuy rằng vẫn có chút lo lắng, nhưng mà vừa ngẩn đầu, nhìn vào ánh mắt sâu thảm của Quan Triều Viễn liền trở nên bình tĩnh Người đàn ông này, dù bất cứ lúc nào cũng đều đáng tin cậy như thế.
Tô Lam nhẹ nhõm thở dài một hơi, cô nhẹ nhàng gật đầu, ngả vào lòng Quan Triều Viễn.
Xe chậm rãi tiến vào sân biệt thự, Tô Lam được Quan Triều Viễn nhẹ nhàng trực tiếp bế từ trên xe xuống Hai tay của cô mới vừa bị trói bởi thắt lưng, hơn nữa lại liều mạng giấy dụa, cổ tay cô còn hãn những vết đỏ.
Lúc này, cô đang khoác áo khoác của Quan Triều Viễn, đưa tay giấu vào áo theo bản năng Cô không muốn để Tô Duy Nam nhìn thấy mình bị thương, nếu không nhất định sẽ rất giận dữ.
Lúc hai người bước vào phòng khách, lại ngạc nhiên nhìn thấy chỉ có một mình Thomas đang chờ.
Tô Lam chỉ cảm thấy trong lòng trầm xuống, vội vàng từ trong lòng của Quan Triều Viễn giãy dụa xuống: “Anh tôi đâu?”
Thomas sau khi nhìn Tô Lam, đem sự bất ổn giấu vào trong bụng, vô cùng lễ phép nói: “Cô Tô, cậu ấy còn một số chuyện khác cần xử lý, nên trước khi đi, cậu ấy bảo tôi ở đây chờ tin tức, bây giờ cô đã bình an quay trở lại rồi, vậy tôi xin phép đi trước”
Tô Lam vẫn có một chút không yên tâm, vội vàng hỏi: “Anh tôi anh ấy có việc gì quan trọng cần xử lý thế ạ?”
Dù sao hôm nay Tư Vũ Chiến đã dám động vào cô, có thể thấy rằng, anh ta lúc nào cũng có thể chuẩn bị ra tay với anh cô bất cứ lúc nào.
Thomas lắc đầu nói: “Việc cậu ấy cần làm chắc là việc riêng của cậu ấy.
Việc riêng?
Tô Lam sửng sốt một chút, nếu như nói Tô Duy Nam cần làm việc riêng gì đó, có lẽ là có liên quan đến Mộ Mẫn Loan.
Nếu như là Mộ Mẫn Loan, vậy chứng tỏ hiện tại anh cô tạm thời vẫn chưa lâm vào nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Tô Lam nhẹ nhõm thở dài một hơi, cô nhìn Thomas gật đầu chười nói: “Vậy tôi nhờ anh thay tôi chuyển lời đến anh tôi, nói cho anh ấy biết, tôi hiện tại rất ổn, không có chuyện gì cả”
“Vô cùng cam tâm tình nguyện vì cô mà cống hiến”
Nói xong câu này, Thomas quay người rời đi Bị dày vò ở nơi như thế cả buổi tối, Tô Lam lại đang có thai, lúc này thật sự cảm thấy có chút mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.
Cho nên Thomas vừa đi khỏi, cô liền làm nũng, để Quan Triều Viễn bế cô lên lầu hai nghỉ ngơi.
Quan Triều Viễn rất biết nghe lời, ngoan ngoãn đến bế cô lên, sau đó trực tiếp đến nhà tắm phòng chính.
Lúc ôm Tô Lam vào trong bồn tắm, cởi áo khoác trên người Tô Lam ra, anh mới phát hiện trên cổ tay cô có mấy vết rách màu đỏ sậm.
Chương 3380
Khuôn mặt anh tuấn kia liền trở nên u ám vô cùng, Tô Lam rất nhanh nhận ra cảm xúc của anh không bình thường, cố ý giả vờ lắc lắc cánh tay.
“Da của em rất dày, chút vết thương này: căn bản không là gì, không đau chút nào cả”
Quan Triều Viễn chỉ là ánh mắt có chút u ám, liếc nhìn cô một cái, cũng không mở miệng nói gì, xoay người lạnh nhạt đi ra ngoài.
“Ai, anh…”
Tô Lam tủi thân muốn nắm lấy anh, nhưng tay phải lại bắt lấy chỉ là khoảng không.
Nhìn thấy bóng dáng Quan Triều Viễn xoay người rời đi, trong lòng cô khó tránh có chút ủy khuất.
“Tên ngốc, không biết rằng mình đang an ủi anh ta sao? Cũng không giúp mình xoa một chút, cứ thế quay người bỏ đi rồi?”
Tô Lam mặc dù miệng vẫn còn cẳn nhắn, nhưng cô vẫn rất tự giác bắt đầu tắm rửa.
Những nơi bị tên đàn ông ghê tởm kia chạm vào trên người, cô hung hăng chà xát, đến mức những chỗ da đó đều đỏ lên đau đớn, cô mới dừng lại Quan Triều Viễn từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy cô đang ngược đãi làn da của chính mình như thế, lông mày lập tức nhíu lại: “Ra tay nặng như vậy, làm gì chứ?” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Lam tức giận bĩu môi: “Dù sao cũng đâu có ai đau lòng cho eml”
Quan Triều Viễn bất đắc dĩ thở dài một hơi, dứt khoác ngồi xuống bên cạnh bồn tắm.
Anh đưa đôi bàn tay ra trước mắt Tô Lam, trong tay cầm một mớ thuốc dán màu.
trắng đẹp đế Anh không nói nhiều lời, chỉ bảo Tô Lam đưa hai bàn tay ra.
Anh nặn một chút thuốc dán, sau khi xoa xoa trong lòng bàn tay, cẩn thận bắt đầu bôi lên vết thương của Tô Lam.
Động tác của anh nghiêm túc mà tỉ mi, hơi thở ấm áp phả lên mặt Tô Lam.
Tô Lam lại ngơ ngác nhìn góc nghiêng hoàn mĩ của nam nhân này.
Tục ngữ nói, người đàn ông đẹp trai nhất khi nghiêm túc.
Nhưng mà Quan Triều Viễn trong mắt Tô Lam dù cho làm bất cứ việc gì đều đẹp trai cả.
Đặc biệt là dáng vẻ chuyên tâm của anh khi bôi thuốc cho mình, quả thực là mê chết người!
“Sau này học cách thông minh một chút, ai dám động vào em, trực tiếp xử lý hän!”
Lúc Quan Triều Viễn mở miệng nói câu này, mang theo oán khí đầy người.
Nếu không phải bây giờ Tô Lam đã mang thai, anh thật sự có chút kích động, vì lo lắng cho tên nhóc trong bụng, nếu không anh muốn dạy cô một chút quyền đạo, không thủ đạo phòng thân.
“Đợi em sinh con xong, anh sẽ huấn luyện cho em ba tháng, khi nào học các thuật phòng thân xuất sắc rồi thì lúc đó tốt nghiệp”
Quan Triều Viễn sau khi nói xong câu nói đó, quay đầu nhìn Tô Lam nhìn chằm chăm mình bằng ánh mắt chết người.
Vẻ mặt đều là biểu cảm mê trai, bộ dạng hoàn toàn không để ý anh nói gì.
Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, anh đưa tay búng trán cô một phát.
Bộ dạng thèm nhỏ dãi của cô bị anh phát hiện, mặt Tô Lam liền đỏ lên.
Nhưng cô rất nhanh liền hùng hồn cãi lại: “Sao nào? Em ngắm người đàn ông của mình, mê trai thì làm sao chứ? Anh quản em được chắc? Ai bảo anh đẹp trai như thế, còn không cho em ngắm?”
“Lại bắt đầu mê trai đấy hả?”