“Em làm gì thế? Hay là chúng ta vận động trước rồi ăn cơm sau?” Quan Triều Viễn cười xấu xa với Tô Lam.
“Vận động cái đầu anh!” Tô Lam lập tức rút tay về.
“Là em sờ đùi anh trước mà!”
Tô Lam đỏ bừng mặt tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm xong, Tô Lam thu dọn bát đũa, Quan Triều Viễn ngồi trên giường, để Tô Lam ngồi trên đùi anh, lúc đang định nói chuyện thì điện thoại của Quan Triều Viễn kêu một tiếng.
Anh liếc nhìn với vẻ bất lực.
Tô Lam nhìn thấy trên màn hình hiện thị lời nhắc một rưỡi chiều phải họp.
“Anh mau nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa còn phải họp. ”
“Cho anh ôm thêm một lát đi, lâu lắm rồi anh không được ôm em.” Quan Triều Viễn vùi đầu vào cổ Tô Lam.
“Về nhà rồi ôm, dù buổi trưa anh không ngủ cũng phải chợp mắt nghỉ ngơi một lát, buổi chiều mới có tinh thần.” Tô Lam vuốt ve gương mặt Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn ngẩng đầu vén tóc mai của Tô Lam ra sau tai, “Vậy anh nghe em.”
“Ngoan!” Tô Lam xoa đầu Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn lập tức trừng to mắt.
“Đây là câu nói của anh cơ mà!”
“Ai nói thì là của người đó!”
Quan Triều Viễn cười xấu xa bóp mông Tô Lam.
“Buổi tối tắm rửa sớm chờ anh về nhé.” Vừa nói anh vừa nháy mắt với Tô Lam.
Ý tứ không thể rõ hơn được nữa.
Tô Lam chỉ coi như không nhìn thấy, lập tức đứng dậy, “Mau nghỉ ngơi đi!”
Quan Triều Viễn chỉ vào mặt mình, Tô Lam lập tức lại gần hôn lên mặt anh, “Em đi đây.”
Sau khi Tô Lam rời đi, ánh mắt Quan Triều Viễn lại lộ vẻ cô đơn.
Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, Tô Lam quyết định đến Studio của Công ty thời trang STONE, đến nơi, Tô Lam nhận được sự hoan nghênh nhiệt tình của các bạn học.
Dường như mọi người vô cùng hăng hái, nỗ lực bao lâu nay, cửa hàng của Công ty thời trang STONE sắp có thể khai trương rồi!
“Chị Tô Lam, giáo sư Lâm lại giao bài tập cho chúng em rồi, hơn nữa yêu cầu vô cùng hà khắc, rất nhiều bạn học phải sửa nhiều lần mới miễn cưỡng đủ điểm.”
“LOVE đâu thể cứ ra mẫu mới mãi được?” Đối với một thương hiệu, đổi mới quá nhanh cũng không phải chuyện tốt.
“Cuộc thi Cúp Tân Thượng của nước ta sắp bắt đầu rồi! Đây là cuộc thi số một trong nước, có lẽ ông ấy muốn tham gia cuộc thi chăng?” Lâm Chi Hàng trả lời, “Ông ấy lấy tác phẩm của chúng em để kiếm tiền đã đành, còn muốn tham gia cuộc thi nữa! Đáng ghét quá!”
“Cúp Tân Thượng quan trọng lắm à?”
“Tất nhiên là quan trọng rồi, Cúp Tân Thượng vẫn luôn là cuộc thi quan trọng nhất trong nước, mấy năm nay còn hoành tráng hơn, thu hút rất nhiều nhà thiết kế nước ngoài tham gia, giáo sư Lâm đã từng giành giải nhất hai lần của Cúp Tân Thượng đấy ạ!”