“Trên thế giới này có nhiều người không biết xấu hổ lắm, nhưng mà không biết xấu hổ giống như cô thì đúng là tôi mới gặp lần đầu luôn đó!”
Tô Lam mắng một hơi khiến cho Dao.
Dao quên mất phải nói chuyện.
Mấy ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, cô đang bị một đống lửa giận không đi đầu.
Với lần khác lúc này có thứ không hề biết điều đưa lên tới tận cửa, vậy thì đừng trách cô không khách khí!
Sau khi chửi rủa một trận xong, Tô Lam cảm thấy toàn thân đều thoải mái giống như là đả thông tất cả huyệt vị trong cơ thể.
Cô kéo Lâm Thúy Vân và xoay người rời đi một cách mạnh mẽ, khí phách hiên ngang.
Bình thường Dao Dao rất ghê gớm còn Tô Lam thì bình tĩnh ít nói, thế mà hôm nay cô ta bị Tô Lam trực tiếp mảng đến phát ngốc luôn.
Thậm chí ngay cả chỗ trống cãi lại cũng không có.
Lâm Thúy Vân cũng ngạc nhiên đến nỗi trợn tròn mắt.
Dù sao thì bình thường Tô Lam vẫn luôn yên lặng ít nói cho nên cô ấy mới lo rằng cô sẽ bị người ta ức hiếp, vì vậy cô ấy đặc biệt vội vã trở về trợ giúp cô một tay.
Bây giờ xem ra trên thực tế sức chiến đấu của đối phương cũng không phân cao thấp với cô ấy mài Lâm Thúy Vân không nhịn được giơ ngón tay cái lên: “Tô Lam, cậu quá tuyệt vời! Đúng là số một!”
Tô Lam không nhịn được cười: “Được rồi, mình nói với cậu này, đợi lát nữa tới bệnh viện để một mình mình đi vào là được rồi”
Lâm Thúy Vân biến sắc: “Sao được chứ?”
Tô Lam nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy vẻ biết ơn.
Sao cô lại không biết ý tốt của Lâm Thúy Vân được chứ?
Nhà họ Lâm được xem là gia đình giàu có số một số hai ở thành phố Ninh Hải.
Cha của Lâm Thúy Vân rất nổi tiếng trong giới quyền quý.
Lần này Lâm Thúy Vân đi cùng với cô qua đó, đơn giản chính là vì tạo áp lực cho Viện trưởng.
Nhưng mà Tô Lam không muốn gây thêm phiền phức cho cô ấy.
Dù sao lần trước ở tiệc đính hôn của Liễu Mộng Ngâm, nếu không phải bởi vì mình, cô ấy cũng sẽ không.
“Thúy Vân, cậu tin tưởng mình đi. Mình có thể tự giải quyết chuyện này được mà”
Nhìn thấy Tô Lam lộ ra vẻ mặt kiên quyết như vậy, Lâm Thúy Vân biết lòng cô đã quyết tâm.
Sau một hồi do dự thì cô ấy mới gật đầu: “Vậy mình bên ở ngay bên ngoài chờ cậu, có vấn đề gì thì lập tức gọi điện thoại cho mình.”
“ừ”
Tô Lam đứng trước cửa phòng làm việc của viện trưởng, cô thở ra một hơi thật dài, gõ gõ cửa.
“Vào đi!”
Trong phòng, giọng điệu của phó viện trưởng không tốt lắm.
‘Sau khi đi vào, Tô Lam liếc mắt một cái lập tức thấy được Trưởng khoa Vương cùng với Giám đốc Lý chuyên điều phối và quản lý nhân sự.
Sắc mặt hai người đều rất nghiêm túc, bầu không khí lại càng trầm thấp và đè nén “Chào Trưởng khoa, chào Giám đốc!”