Quan Triều Viễn liền đứng dậy: “Không còn sớm nữa, cô nghỉ ngơi sớm đi”
“À… Nếu đã đến rồi..”
Vốn Tiêu Mạch Nhiên muốn giữ Quan Triều Viễn lại, nhưng thấy giờ đã là nửa đêm, cô là thân con gái, nếu giữ một người đàn ông ở lại thì hơi cởi mở quá.
“Cũng tốt, mỗi ngày anh đều làm việc rất mệt mỏi, vậy về nghỉ ngơi sớm đi”
Quan Triều Viễn hạ tầm mắt nhìn hộp bánh quy, tiện tay nhấc lên.
“Hộp bánh này khá ngon, có thể tặng tôi không?”
Tiêu Mạch Nhiên cũng ngạc nhiên, thời gian cô quen biết Quan Triều Viễn cũng không ngắn, trước giờ chưa từng thấy Quan Triều Viễn để ý đến đồ ăn vặt gì.
“Được, anh thích ăn thì cầm lấy đi”
“Vậy thì cảm ơn”
Nói xong, Quan Triều Viễn cầm hộp bánh quy, lập tức rời đi.
Tiêu Mạch Nhiên thấy Quan Triều Viễn rời đi, mỉm cười.
Hạ Liên thấy Quan Triều Viễn đi rồi, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.
“Chị Mạch Nhiên, chủ tịch Quan quá chu đáo, đêm rồi còn đến thăm chị, xem ra chủ tịch Quan cũng rất thích chị nha”
“Đừng nói linh tỉnh”
“Em nói sự thật mà!”
Tiêu Mạch Nhiên cúi đầu mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Quan Triều Viễn sải bước ra ngoài, vốn định đi tìm Tô Lam, kết quả cánh cửa phòng bên cạnh Tô Lam mở ra.
Mục Nhiễm Tranh thò đầu ra ngoài.
Nửa đêm, anh hơi đói, gọi đồ ăn ngoài, không ngờ còn chưa đưa tới.
Vì đây là Diêm Thành, phần lớn người ở tại Diêm Thành đều là diễn viên và nhân viên đoàn phim, thời gian làm việc của họ sẽ rất muộn, thường xuyên gọi đồ ăn ngoài, vì thế cửa hàng bên này đều mở cửa 24/7.
Mục Nhiễm Tranh vừa thò đầu ra liền thấy Quan Triều Viễn đi từ phía bên kia tới.
Bên đó là phòng của Tiêu Mạch Nhiên!
Lẽ nào chú đến thăm Tiêu Mạch Nhiên?
Nửa đêm canh ba, cô nam quả nữ.
Mục Nhiễm Tranh đang định quay về, liền bị Quan Triều Viễn phát hiện.
ˆCh… Chú…
Quan Triều Viễn hừ lạnh một tiếng, đi thẳng về phía Mục Nhiễm Tranh, không nói hai lời liền vào trong phòng.
“Chú, cái này, nửa đêm tìm cháu có việc sao?” Mục Nhiễm Tranh liền lắp bắp nói.
“Không có chuyện gì”
Không có chuyện gì thì chú đến làm chỉ?
Trong lòng Mục Nhiễm Tranh bị đả kích nặng nề.
“Nửa đêm canh ba rồi chú, cháu vừa gọi đồ ăn ngoài, hay là chú… cùng nhau…”