“Cái này thì vứt khá nhanh đấy!”
Khóe miệng Quan Triều Viễn hơi cong, móc một chiếc điện thoại trong túi áo đưa cô.
Tô Lam kinh ngạc hô lên một tiếng, vội vàng nhận lấy điện thoại, cô vô cùng kinh ngạc nhìn Quan Triều Viễn: “Trời ơi, đây là điện thoại em mà, anh đi gặp Asius sao?”
Quan Triều Viễn làm gì thèm quan tâm người kia tên là Asius hay là Asus: “Anh chỉ phụ trách lấy điện thoại em về”
Anh không định nói với Tô Lam, mình suýt nữa thì bóp chết cái người Asius Asus gì đó.
Tô Lam cũng không dám hỏi nữa, chỉ nhón chân hôn lên má anh một cái: “Cảm ơn ông xãt”
Khóe môi Quan Triều Viễn cong lên, ánh mắt ôn nhu phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể chảy ra nước.
Hai người họ cùng xoay người, đi về hướng phòng khách.
Lúc bọn họ đi vào phòng khách, hai tên kia đã ngồi xuống sofa, đang nhìn Lục Mặc Thâm bôi thuốc cho Lâm Thúy Vân.
Lâm Mộc bưng ra một ít hoa quả, sau đó xuống bếp bắt đầu nấu cơm chiều.
Mấy người họ mới ngồi xuống, Lâm Thúy Vân đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Giáo sư.
Lục, cái tên Lâm An Nguyên kia đã bốn năm ngày không về nhà rồi, lúc trước em bảo anh điều tra chuyện này anh tra được chưa?”
Tô Lam kinh ngạc ngẩng đầu: “An Nguyên nó đã bốn năm ngày không về nhà rồi sao?”
Lâm Thúy Vân gật đầu, nhưng mà vẻ mặt cô cũng không quá lo lắng: “Mấy ngày nay nó đều chỉ tiêu ở khách sạn, cho nên cũng không cần quá lo lắng”
Nói xong câu này, Lâm Thúy Vân nghiêng đầu nhìn Lục Mặc Thâm.
‘Vẻ mặt Lục Mặc Thâm hơi sững sờ: “Anh phái người điều tra rồi, nhưng có một hiện tượng kỳ lạ, tài ï ï cùng sạch sẽ, rất hoàn mỹ. Bố mẹ cô ta là giáo sư đại học đã về hưu, cô ta là con một trong nhà, tốt nghiệp bằng thạc sĩ, bản thân tự mở phòng làm việc, hơn nữa thu nhập vô cùng ổn định, cộng với phạm vi không lớn, có thể nói là một người phụ nữ hoàn mỹ”
Quan Triều Viễn vừa nghe xong, mày cũng nhíu lại: “Bối cảnh này không khỏi quá sạch sẽ rồi!”
Sau khi Lâm Thúy Vân nghe Quan Triều Viễn nói xong, càng không hiểu: “Cái gì gọi là quá sạch sẽ rồi? Lẽ nào bối cảnh sạch sẽ không tốt sao?”
Ngược lại là Tô Lam nhanh chóng hiểu ra, cô nghiêng đầu nhìn Quan Triều Viễn: “Ý’ anh là, chỉ cần là thân phận bối cảnh thật, thì sẽ có chỗ không sạch sẽ, không thể nào hoàn mỹ như vậy?”
Quan Triều Viễn vô cùng tán thưởng nhìn Tô Lam, anh nhẹ nhàng gật đầu: “Không sai, cho dù là vệt bẩn nhỏ đúng mấy cũng là vệt bẩn, một người đã lớn như thế, không thể nào để lại bất cứ dấu vết gì, nếu như thật sự là như thế, vậy thì chỉ có một khả năng”
Đến lúc này, Lâm Thúy Vân cũng phản ứng kịp, hỏi: “Nói cách khác, tư liệu của cô ta là giả?”
Lục Mặc Thâm nhìn về phía Lâm Thúy Vân như có điều suy nghĩ, đột nhiên đổi đề tài: “Nhà em rất giàu à?”
Lâm Thúy Vân bị hỏi vậy, lập tức không hiểu ra sao: “Cái gì?”
Sau khi sửng sốt một hồi lâu, cô ấy mới hồi phục tinh thần lại, mang vẻ mặt đề phòng trừng Lục Mặc Thâm: “Anh hỏi làm gì? Nhanh như vậy đã để mắt đến tiền riêng của em rồi à? Em còn chưa định gả cho anh đâu!”
Lục Mặc Thâm: ‘…”