Tô Lam nói xong, liền xách túi mua sắm trong tay hướng tới trên mặt Cố Đức Hiệp đập qua.
“Bịch!”
Cố Đức Hiệp vung tay lên, trực tiếp đem túi xách đánh rớt sang bên cạnh.
Tô Lam lợi dụng cơ hội này xoay người bỏ chạy.
“Chết tiệt!”
Cố Đức Hiệp chửi một tiếng, chạy nhanh đuổi theo.
Tô Lam nói sao cũng chỉ là một cô gái, còn chưa chạy ra ngoài được bao xa thì đã bị Cố Đức Hiệp bắt được.
Anh ta một phen chặn ngang eo ôm cô lên, chạy nhanh tới cửa lớn khu biệt thự.
“Buông tôi ra, đồ khốn, anh buông tôi ral”
Tô Lam liều mạng giãy dụa.
Cố Đức Hiệp bị hét đến không còn kiên nhẫn, một tay đánh vào sau gáy của cô.
Tô Lam hừ một tiếng liền hôn mê bất tỉnh.
Cố Đức Hiệp khiêng cô chạy nhanh lên một chiếc xe thương vụ màu đen ngoài khu biệt thự.
“Lái xe”
Tài xế lập tức gật đầu: “Vâng.”
Xe thương vụ chạy nhanh ra khỏi biệt thự trên núi Ngự Cảnh, Cố Đức Hiệp đặt Tô Lam ngồi ở ghế sau của xe.
Mượn ánh đèn trong xe, anh ta nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Tô Lam: “Tô Lam, lần này tôi thật sự biết sai rồi, tôi sẽ dùng cả đời đối xử tốt với cô”
Tô Lam an tĩnh như vậy nằm trên ghế sau, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Cố Đức Hiệp nắm lấy tay cô, thì thào tự nói: *Cho đến bây giờ tôi mới biết, Liễu Mộng Oánh, người phụ nữ đó sở dĩ tiếp cận tôi, hoàn toàn là bởi vì tiền của tôi. Chỉ có cô, chỉ có một mình cô mới là thật lòng thật dạ dối xử tốt với tôi mà thôi…”
Xe thương vụ màu đen một đường chạy ra khỏi thành phố, lái lên đường vành đai số 3, trực tiếp lên đường cao tốc, rất nhanh liền hòa vào trong màn đêm…
Không biết qua bao lâu, Tô Lam là ở trong một trận đau đầu muốn nứt ra mở mắt.
“ôi…
Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, chỉ cảm thấy cái gáy đau rất lợi hại “Cô Tô, cô tỉnh rồi sao?”
Một người phụ nữ mặc đồ hầu gái đi vào, thái độ của cô ấy vô cùng cung kính Tô Lam nghi ngờ nhìn quanh bốn phía, phát hiện bản thân bây giờ đang đứng trong một khu nhà cao cấp mang phong cách châu Âu.
Cô ngồi dậy: “Đây là đâu vậy?”
Người giúp việc cười thay cô đem áo quần đã chuẩn bị ổn thỏa: “Đây là áo tắm của cô, bữa sáng ở nhà ăn bên ngoài, đợi sau khi cô thay xong áo quần thì có thể ra ngoài”
“Ai da, đợi một chút…”
Tô Lam còn tính truy hỏi cái gì, thì nhìn thấy người giúp việc đã xoay người nhanh chóng rời đi.
Cố Đức Hiệp rốt cuộc đã đưa mình đến nơi nào?
Cô phát hiện đặt ở đầu giường đều là váy, như vậy không thuận tiện chạy trốn.