“A lô, bố, tiền đã được chuyển rồi, khi nào mới trả con trai lại cho con?”
“Chuyển rồi à? Cô không giở trò bịp bợm gì đấy chứ? Bên tôi vẫn chưa nhận được tin nhắn đây!”
“Có thể là tin nhắn của ngân hàng bị chậm, nhưng bên con đã chuyển tiền rồi.”
“Được, tốt nhất là cô đừng giở trò. Sau khi nhận được tin nhắn, trong vòng hai mươi tư tiếng tôi sẽ liên lạc, báo cho cô biết địa điểm trả con trai lại cho cô.”
“Hai mươi tư tiếng…”
Tô Lam còn chưa nói xong, Tô Khôn đã cúp điện thoại.
“Không ngờ ông ta lại nói hai mươi tư tiếng?” Tô Lam ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn với vẻ khó hiểu.
“Thông thường khi chuyển khoản một số tiền lớn như vậy, có thể hủy chuyển khoản thông qua ngân hàng trong vòng hai mươi tư tiếng. Ông ta rất cảnh giác, cũng rất thông minh.”
Quan Triều Viễn vẫn luôn nghe điện thoại.
“Nhưng bé cưng…”
Điều Tô Lam lo lắng hơn cả là con trai của mình!
“Có lẽ sẽ không sao đâu, ông ta rất thông minh, cũng nên biết nếu con trai xảy ra bất trắc gì thì anh nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ta. Ông ta nhất định sẽ để ý trông nom cẩn thận.”
Quan Triều Viễn vừa nói như vậy, Tô Lam lại cảm thấy cũng rất có lý, nhưng con trai không ở bên cạnh nên trong lòng cô vẫn không yên tâm.
Không lâu sau thì Tô Lam nhận được tin nhắn từ Tô Khôn, ông ta nói rằng đã nhận được tiền.
“Lam Lam, sau hai mươi tư tiếng ông ta sẽ liên lạc cho em để đón bé cưng. Đã qua hơn nửa ngày rồi mà em chưa ăn gì, em ăn chút đồ đi.”
“Em không đói, em không muốn ăn.”
“Như vậy sao được? Bây giờ bé cưng còn đang bú sữa mẹ, em không ăn thì lấy đâu ra sữa, sau khi trở về, nhất định thằng bé sẽ muốn bú sữa mẹ đầu tiên, hửm?
Quan Triều Viễn sờ đầu Tô Lam, “Anh cùng em ăn một chút, sau đó em đi nghỉ ngơi, được không?”
Tô Lam cũng không muốn khiến Quan Triều Viễn lo lắng cho mình nên đành phải đồng ý.
Rõ ràng là cái gì cũng ăn không trôi, nhưng cô biết sau khi trở về thì bé cưng sẽ muốn bú sữa mẹ đầu tiên, nên cô vẫn ép mình ăn chút gì đó.
Nếu cô không ăn thì sao có thể cung cấp sữa được?
Quan Triều Viễn ở trong phòng ngủ cùng Tô Lam một lúc, cho đến khi Tô Lam ngủ rồi, anh mới đắp chăn cho cô rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
Doãn Cẩn đã đợi anh ở ngoài cửa.
“Sếp Quan, tôi đã sắp xếp theo lời dặn của anh rồi.”
“Tốt lắm…” Quan Triều Viễn siết chặt tay, hận không thể băm người đàn ông đó ra thành nghìn mảnh!
“Ngoài ra số tiền mà chúng ta chuyển đi, có có một số tiền trên tài khoản được chuyển đi rồi.”
“Tôi đã đoán được, con trai tôi là do Lam Lam liều mạng sinh ra, ai dám động đến nó, tôi dám khiến kẻ đó chết không có chỗ chôn!
Trời vừa sáng, Tô Lam liền dậy.
Rốt cuộc vẫn nhớ con trai của mình, cô đột nhiên tỉnh lại, bên giường trống rỗng.
Tô Lam sờ lên, lạnh.